Phía ấy, cơn nắng Sài Gòn rưng rức hôn vào môi thơm giữa một chiều đông vàng thơm nâu. Mùa này tóc rối, bởi mùa đông thường phả gió hư hao. Tóc em buông thả lụa là vươn trên áo em vai gầy.
Tôi thầm thì nhặt nắng từ nụ cười em vào trong khoang chiều ấm nóng.
Tôi chạm phải mùa xuân
Tôi chạm phải bình minh
Tôi chạm phải nhan sắc hoàng hôn.
Hoàng hôn ấy em nhóm lửa để hơ tâm hồn tôi trẻ lại sau mọi rã rời của ngày hôm qua tưởng như đã khép.
Một thời tôi quên mình, dấu chân ngày thơ ngây tôi gửi lại vào trong bao mùa sẫm độc. Không nụ cười, không thương yêu, chỉ có ánh mắt trầm buồn lặng lẽ và những chất chứa cũ mèm. Tôi lãnh đạm với những cung đường mật ngọt đã từng gieo một thuở.
Là em, bài thơ tôi chưa viết, bởi nỗi buồn tôi bất ngờ dường như được phôi lên từ phía nụ cười em trong trẻo thơ ngây, ngỡ thấy mình còn là trẻ nhỏ.
Nắng đang rớt xuống trên thềm mùa đông là chút tươi hồng mùa hạ trên môi em, là áo em bay trong chiều diễm tuyệt.
Trong mắt tôi đang đọng lại một mùa thu đó là lời tôi chưa nói. Bởi phố nơi tôi mùa đông thường lạnh lắm, những ngọn bấc đang mùa phả vào dĩ vãng tái tê.
Uh…em biết không?
Tôi cần một ánh hoàng hôn để thắp nắng.
Tôi cần một ngọn nến soi giữa điêu linh.
Tôi cần một ánh nguyệt đốt đêm dị mộng.
Và tôi đang dò tìm êm đềm ấy trên những gay gắt cuộc đời. Từ buổi ấy, từ buổi tôi bắt gặp em thả nắng vào đôi mắt của phố, giữa đông lạnh có một chút thu vàng rất êm ả và ngọt ngào.
Giữa cuộc đời mộng mị đeo bám dường như ai tiếp lửa, thấp thoáng nhận ra một chút tôi ở đó, nụ hoa em để lại đó chính là nụ hoa mặt trời rực rỡ ở phía ngày mai sẽ thắp nắng.
Cho tôi…
Cho em…
Cho một ngày mai con đường trãi đầy hoa nắng.
Đọc thêm tại: http://htlove.org/cho-toi-nhat-nang-tu-nu-cuoi-cua-em/#ixzz2XwMkxsGA