vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Ký ức đau thương

Tôi và nó là hai đứa bạn thân, quen nhau từ hồi cấp một. Chúng tôi luôn đi chơi chung và sẽ chia với nhau những niềm vui và nỗi buồn mà đời mình gặp phải. Và… thời gian cũng trôi qua, tình bạn giữa hai chúng tôi lớn dần theo năm tháng. Cho đến một ngày, tình bạn đó bỗng chợt vỡ tan.


Như mọi khi vào buổi chiều, chúng tôi thường cùng nhau ra sân quần vợt để học võ. Tôi đến rủ nó đi học và cả hai bắt đầu buôn chuyện. Hôm nay nó lạ lắm! Nó ít nói hơn và nét mặt có vẻ đăm chiêu nữa! Tôi thấy trong rổ xe của nó có một quyển tập, hình như là một cuốn nhật ký với dòng chữ màu trắng phía trên:”Bí mật cuộc đời”.
Tới nơi, chúng tôi đi gửi xe và thay đồng phục rồi vui chơi với đám bạn trong lúc thầy chưa vào. Tôi thấy rất tò mò và muốn xem cuốn nhật ký đó ngay lập tức. Vì nó là một đứa sống nội tâm, nó rất ít và thậm chí là không bao giờ kể cho tôi nghe những bí mật về chính nó. Thế là tôi ngồi đó, chờ cho nó lơ đi và sa vào trò đùa với đám bạn một cách hăng say rồi bắt đầu kế hoạch.
Tôi lén lút bước qua hàng xe đạp và nhẹ nhàng rút cuốn sổ ra. Có cái gì đó làm tôi thấy phập phồng, bồn chồn và có cả sự sợ hãi. Tim tôi đập mạnh đến mức muốn nổ tung ra vì hồi hộp, không biết nó có biết hay không, tôi như một kẻ điên dại với những ý đảo lộn mang theo lo sợ. Nhưng lòng vẫn muốn xem với cái lý do rất đỗi bình thường: ”Xem chút thôi có chết ai đâu!”. Các ý nghĩ của tôi cứ đan xen vào nhau, một mặt lại rất muốn xem, mặt khác lại không muốn vì sợ nó buồn. Cuốn nhật kí như có ma lực cuốn lấy hồn tôi cùng sự tò mò, nó làm tôi không cưỡng lại được, tôi cố nắm chặt cuốn sổ và mở ra…Dòng đầu tiên của cuốn nhật kí là một loạt các sự việc xảy ra trong ngày và những kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng khi lật đến những trang cuối thì tôi chợt bàng hoàng khi lúc này tôi mới biết “bí mật cuộc đời” là như thế nào và nó đắng cay ra sao? Tôi thật sự bị đả kích rất lớn khi nhận ra rằng bạn tôi là một nguời đồng tính. Trong cuốn nhật kí có dòng: “Mình không biết làm thế nào nữa, mình thích Thu Tâm lắm! Nhưng nếu nói ra thì mình sợ mọi người biết mình là les thì sao? Phải làm sao cho Tâm hiểu và mọi người chấp nhận bản thân mình…”.
Một loạt cảm xúc ùa vào trong tôi: buồn có, ghét có và giận, giận vì nó đã không nói ra cho bạn bè biết để cùng giúp đỡ nhau, cùng vượt qua tất cả…
- Nè! Đang làm gì vậy?
Tôi giật phắt người và quay lưng nhìn lại. Nó đang đứng sau tôi và tôi thì cầm trên tay cuốn nhật kí của nó. Nó nhào tới giật lại ngay. Rồi… nó rưng rưng nước mắt hỏi tôi với giọng nghẹn ngào:
- Mày xem hết bí mật của tao rồi à?
Tôi đáp trong sự lúng túng:
- À… tao chỉ… mới xem thôi!
Nó ôm chầm lấy cuốn sổ và chạy một mạch lao về phía trước trong sự vô vọng với những giọt nước long lanh rơi dài trên đường vắng. Trời càng về khuya, sương như rơi rụng càng nhiều mang theo cái lạnh của tiết trời hay là lòng ai đang cô quạnh trong nước mắt? Tối đó, nó đã bỏ lại “con ngựa sắt” trên sân. Tôi-một mình phải kè hai chiếc xe đạp về nhà trả nó.
Từ đó, nó thay đổi rất nhiều, nó không còn như trước nữa! Nó thay đổi đến đáng sợ qua cái vẻ bề ngoài. Nó cắt tóc cao như con trai, ăn mặc trở nên mạnh mẽ và giao du với bọn “đầu gấu”. Nó bỏ học võ, tránh mặt tôi từ đó…
Có lẽ câu chuyện tôi kể còn buồn hơn một cuốn tiểu thuyết khi nó quay lưng không nhìn mặt tôi và bỏ lên Cần Thơ học. Tôi ước thời gian một lần quay lại, tôi ước mình đừng xem trang giấy đó để chùng tôi không xa cách, mãi mãi là bạn của nhau.
Có lẽ tôi đã sai khi làm điều đó, làm nó thay đổi chỉ vì một hành động ngu xuẩn của chính mình! Nhưng có một điều nó quên rằng đằng sau sự lạnh lùng và vô cảm giữa tôi và nó luôn ẩn chứa một tình bạn đẹp, đã qua nhưng không bao giờ phai dấu. Tôi hối hận vì tất cả những gì mình đã làm nhưng tôi sẽ không và chẳng bào giờ được sữa lỗi vì tình bạn chẳng còn, nói chi là lòng người đổi khác. “Cho đi và nhận lại”- một quy luật đời thường, tôi đã cho đi lỗi lầm và bây giờ nhận lại một hậu quả đau thương, mãi là vết cắt sâu trong trái tim này!
Ngày hôm nay, mỗi khi bước chân lại chốn cũ. Tôi vẫn nhớ như in những khoảnh khắc ấm áp của ngày xưa, những lúc vui buồn của một thời mình từng là bạn. Những hoài niệm mang theo ký ức như một dấu chấm hỏi cứ lặng lẽ trôi giữa dòng đời ùa về trong tâm trí tôi dưới sân võ đường. Tôi đứng đây, nhìn lại những kỉ niệm xưa khi trời đã về đêm, sương phủ đầy vai áo…