vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Như các bạn đã biết thì ở bản 2.1.1 do quá trình nâng cấp không đồng bộ nên 1 số bạn sử dụng bị lỗi.
Này nhằm fix tất cả các lỗi đó mình xin ra bản 3.0.0 chủ yếu là để thiết lập lại trật tự hệ thống và update 1 vài tính năng mới.
Update hệ thống:
Lí do update: ZenCMS sử dụng công nghệ load module độc lập.
Các module có thể chạy hoàn toàn độc lập trên các kênh do chính module tự tạo ra.
Tuy nhiên đó cũng là điều bất lợi vì đôi khi ta muốn sử dụng nguồn của tài nguyên module này nhưng lại rất khó để đẩy sang module khác.
Chính vì thế ở phiên bản 3.0.0 hệ thống đã cho phép Follow tất cả module mà không ảnh hưởng gì tới quá trình load và xử lí dữ liệu, không phải load các library như trước. Mà chỉ cần gọi nó lên là sử dụng được.

- Còn về các tình năng mới:

Cho phép điều chỉnh title, url bài viết thông minh tùy theo sở thích mỗi người.
Demo
http://chinhchu.mobi/files/05-2013/31-05-2013/image/nh-chup-man-hinh-2013-05-31-163807.png

- Thêm tính năng tìm kiếm sát hơn. Tìm cả từ tiêu để, url, và nội dung bài viết

- Thay đổi kiểu hiển thị ngày tháng ở sitemap theo chuẩn quốc tê m-d-y

- Đã xây dựng các ứng dụng độc lập cho Adminitrator
(Từ nay các bạn xây dựng các tool leech truyện hay game dựa trên hệ thống tại admin cp nhé)
Demo

- Các ứng dụng có sắn:
+ Tool leech truyện từ kinhdotruyen.com (Mình mod lại của bạn Mr.Taiw)
+ Tool leech truyện từ trasua.mobi
+ Chương trình mã hóa MD5
+ Chương trình biên dịch Base64
+ Lấy linh trực tiếp từ mediafire để import dữ liệu

Changelog
Nguồn tại : http://zencms.vn/forum/index.php?id=1112 nhé \
Link down ZenCMS 3.0.0:tải
Bản Update lên 3.0.0 (trong có hướng dẫn): Tải

 

 

dán code này nơi muốn hiển thị

echo '<div class="mainblok"><div class="phdr"><b>Từ khóa</b></div><div class="list1"><img src="'.$home.'/images/img/tags.png" alt="Từ khóa" title="Từ khóa"/> <a href="'.$home.'/tags/'.notags(urlencode($textl)).'" title="'.notags($textl).'">'.bbcode::notags($textl).'</a>, ';

$chuoi = notags($textl);

$arr = explode(" ",$chuoi);

$dem =count($arr);

for ($dem2=0; $dem2<$dem; $dem2++) {

echo'<a href="'.$home.'/tags/'.$arr[$dem2].'" title="'.bbcode::notags($arr[$dem2]).'">'.bbcode::tags($arr[$dem2]).'</a>, ';

}

echo '<a href="http://www.google.com/m?q='.notags(urlencode($textl)).'" title="'.notags($textl).' trên google">'.notags($textl).' trên google</a>.';

echo '</div></div>';

 

nếu ko đc thì tải 2 file này về unzip rồi up lên host
Func
tags


* * *
- Anh ! Làm bạn trai em đi !

- Lý do ?!

- Em thích anh !

- Vì sao ?!

- Vì anh ko thích em !

- Vớ vẩn ~

- Em sẽ khiến anh thích em !

- Làm đc hãy nói !

Mẹ kiếp ! Đấy là lần đầu tiên tôi thật lòng thích 1 người,cũng là lần đầu tiên đi tỏ tình … một cách chân thành nhất !

Thế nào ?! Đang suy nghĩ tôi là đứa con gái trơ trẽn à ? Cũng đúng thôi ! Ai cũng sẽ nghĩ vậy! Nhưng cứ bình tĩnh đã nào! Hì ! Giới thiệu về bản thân tôi nhé !

Tôi – là đứa con gái bình thường trong những đứa bình thường. Thật ra thì điểm khác người duy nhất of tôi so vs những cô bạn gái khác đó là … mặt dày và nhặng xị >"< (Tôi mê trai vs cả thích tiền cực cực cực luôn ) Nhưng khoan hẵng đánh giá tôi. Đó là đặc thù of 1 đứa có quá nhiều bạn bè thuộc loại "khủng". Ý tôi là bạn tôi cũng cỡ tôi trở lên =)) Tôi đang-và chỉ tạm gọi là-đang thôi nhé! Tôi đang thích một anh chàng! Theo tôi thì đẹp nhất trong lịch sử loài người! Anh ấy á? Hơi trắng,nhưng ko giống công tử bột,mắt sâu và hai mí,có nụ cười tươi cùng má lúm đồng tiền (mẹ kiếp! lúm đồng tiền of hắn còn sâu hơn tôi),chân mày rậm,môi xinh và có mái tóc như mấy anh diển viên Hàn Quốc. (tuy anh ấy ko cao như Lee Min Hoo,cơ mà tôi cũng lùn thôi,thế là xứng đôi nhỉ?) Vậy thử hỏi có cô gái nào ko thích một chàng trai như thế ko? Ko đúng ko ? Vì anh ấy quá hoàn hảo mà! Ngoại hình thì miễn bàn,anh ấy còn cực KOOL ~ Ôi trời! Thẳng thừng từ chối tôi ngay lần đầu tiên luôn chứ! Đó là sự sỉ nhục vs tôi,đấy là lý do tôi quyết tâm cưa đổ đứ đừ anh chàng này,phần là vì tôi rất rất thích anh ấy,phần vì trả thù đã dám làm tổn thương lòng tự tôn of tôi! Chiến dịch tán giai of tôi nó bắt đầu thế này! Bước 1: Lấy điểm ! Ngày nào cũng như ngày nấy,tôi âm thầm đến trước cổng trường anh và cho cậu bé bán bóng 2 nghìn,để chi? Chỉ để nó đưa cho anh cây kẹo mút cùng mẩu giấy stick viết nắn nót "Ngày an lành anh nhé! Em thích anh!" và ngày nào cũng thế, buổi tối thì sms "Ngủ ngoan em thương! Em thích anh!",thời gian đầu thì nhẹ nhàng dư lày thôi! Hô hô! Người ta nói mặt xinh ko bằng chai mặt,thế thì mặt tôi chà đường quốc lộ 1A cũng ko mòn,xem anh ta chạy đâu cho thoát tôi! Nghĩ mà phục tôi sát đất! Bước 2: Tấn công ! Tôi nhắn tin hẹn anh đi uống trà sữa,anh reply như thể con rùa bò trên núi >"< Nhắn lúc 1h chiều,6h tối anh trả lời chỉ 4 từ cộc lốc "Vì sao phải đi". Tôi nhếch mép "Vì em thích trà sữa" anh lại bò mất 30 phút "Chả liên quan,ko đi". Tôi cáu rồi nhé,người đâu mà chảnh,nhưng thôi,đấy là đặc quyền of người đẹp trai "Em năn nỉ,em van xin,em quỳ lạy,đi nhé!" lần này rep nhanh lắm "KHÔNG!" Chữ không to đùng và viết hoa làm tôi đánh rơi điện thoại vì tức,tôi chưa bao h hạ mình thế này đâu nhé,dù ko đến mức đẹp sắc sảo nhưng ngta lụy tôi thì có,chứ tôi chưa đâu nhé,hình như trước nay tôi là người bị chửi chảnh,còn lần này là ngược lại,tôi chửi ngta chảnh! Thế mà tôi toàn nghĩ mình là vênh nhất đời rồi! Tôi rep chậm "Em sẽ đến quán anh,hề hề" À,tôi chưa nói tôi biết anh do đâu nhỉ? Hihii,ngại tóa đii. Anh làm thêm ở quán trà sữa tôi thường đến,khách quen đấy! (Hôm đấy anh mặc đồng phục đi học,trời trời,xém ngất vì vẻ thư sinh of anh,tôi mê trai thật đấy,hức.Lén biết dc trường anh học qa cái phù hiệu ) Trong quán ko ai ko biết tôi,dĩ nhiên – trừ anh! Anh là nhân viên mới thôi! Cơ mà thật tôi ko hiểu,anh vì sao phải làm thêm khi anh chạy Nov LX,mặc thời trang Tôm-mỳ,đeo thắt lưng Hermes,mang kính mát Armani. Chả nhẽ anh đi vay tiền sắm đồ à ?! Thì thôi mặc kệ,chỉ biết là tôi đang thích anh,thế thôi! Ngay hôm đầu gặp tôi đã bị "tiếng sát ái tình" rồi,xin luôn mấy chị trong quán tên tuổi vs cả sđt anh. Nghĩ lại thấy mình vồ vập quá! Cơ mà yêu là ko chờ đợi. *** Chiếc xe đạp con bé bỏng của tôi đỗ lại trên đường Phan Xích Long,trước quán trà sữa trang trí đặc biệt ấm áp và lung linh để chào đón một mùa Noel đang về. Tôi đẩy cửa bước vào quán,ngồi vào chiếc bàn gần máy lạnh nhất,thơ thẩn cầm menu nhưng mắt dáo dác tìm anh. - Chị Mi! Tôi gọi – Cho em như cũ nhé! Tôi nở nụ cười tươi vs chị. Chị Mi là pha chế chính ở đây,thường thi khi vào qán chỉ cần nói "như cũ" chị đã biết tôi dùng gì rồi. Tôi vs tay lấy tờ tạp chí,ngước lên thấy anh đang bê nước ra,tôi khẽ cười,vì dòm mặt anh khó coi lắm,chắc là bực mình vì tôi rồi,thì kệ thây anh,cứ bực mình đi,còn lâu tôi mới bỏ cuộc nhé,hô hô! Anh đặt ly kiwi lên bàn rồi quay lưng đi,xí,làm như báu lắm í,nhưng thôi,đã muốn tránh mặt tôi thì tôi sẽ cho anh thấy mặt tôi dài dài. - Anh ơi! Anh chỉ vào mình rồi quay lại nhìn tôi í hỏi "Cô gọi tôi á" Tôi gật! - Cho em một đĩa thanh long lấy hết hột ra nhé! Hí hí. Tôi cười,nụ cười mà tôi còn thấy phát ớn,đểu đấy,haha - Chả có con mẹ đốp nào rảnh để làm cái món đấy đâu! Trả lời tôi thế đấy,đồ đáng ghét,tôi đang là khách hàng,khách hàng đấy! - Em là khách đấy! - Vâng thưa quý khách! Cửa hàng chúng tôi ko có món đấy! (hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi) Tôi cười,anh tưởng tôi bảo thật à? Đồ ngố này,dù tôi có khốn nạn cũng ko ác ôn đến mức gọi 1 món quái đản thế đâu! - Em thích anh! - Lại lên cơn! Quán ko bán kèm thuốc đâu thưa tiểu thư! - Em muốn anh làm bạn trai em! Anh im lặng quay đi,lơ tôi à? Chết tiệt! Anh là đồ đáng nguyền rủa! - Đm! Anh điếc à? Em nói lại lần nữa! Làm bạn trai em đi! - Bao giờ thôi cái kiểu nói chuyện như đấm vào lỗ tai người khác thì hẵng đến đây! - Mẹ kiếp! Tính tiền! - 18k! Tôi để tờ 20k lên bàn rồi bước đi,anh ta chạy theo! Hí hí,thế chứ! Đã bảo là sẽ xuôi mà! - Còn tiền thối! CLGT,anh ta điên à,đuổi theo tôi để thối lại 2 nghìn đồng á? Ôi trời! Định chọc tôi tức sùi bọt mép lên sao Được,tôi định "bo" cho mà ko thèm thì mai sẽ dùng 2 nghìn mua kẹo mút cho anh vậy,đồ đẹp choai of tôi ạ! Giựt phang tờ 2k,tôi vùng đi. Anh nắm tay tôi lại,trời ơi! Điện đâu xẹt vào người tôi thế này,tê tê mất hết cảm giác rồi,điên mất,buông tôi ra đi,nếu ko tôi ngất vì sung sướng đấy! Anh ghé lại sát tôi,chắc hối hận vì lạnh lùng vs tôi rồi,hí hí,tôi biết mình có sức hút lắm mà! Anh nói nhẹ lắm,phảng sau gáy tôi - Từ nay đừng đến đây làm loạn nữa! Trẻ con,về nhà đắp chăn học bài đi! What? Đùa à? Lại tạt nước lạnh vào mặt nhau nữa rồi! Một ngày mà cho tôi ăn dưa bở đến 2 lần,khốn kiếp! Trên đời này dám làm bổn tiểu thư như thế này,đúng là duy chỉ có anh! Ồ! Càng đặc biệt! Tôi càng thích! Lạnh lùng mà đc à? Ko áp dụng chiêu lạnh nhạt vs 1 đứa mặt dày mày dạn như tôi đc đâu! Hơ hơ - Em chỉ đến để uống trà sữa! Anh ko muốn thì đừng để ý đến em! - Phiền! Anh buông tay,bước đi,tay đút túi quần,ung dung và có phần ngạo mạn nữa,đừng giết thị giác tôi bằng cách này chứ! Tại sao toàn tạo những kiểu dáng đẹp nhất trước mắt tôi vậy! Huhu,tối nay tôi mà ko ngủ đc là do anh đấy nhé!! Tôi dong chiếc xe đạp of mình khắp các con đường Sài Gòn đang ngập nắng,đông sắp về,Noel gần tới! Và tôi đ-a-n-g YÊU! Tôi ngẩn ngơ nhớ nụ cười nhẹ như lá thu rơi, mơ hồ nhớ từng câu nói anh nhẹ nhàng tựa gió mà như tát vào mặt tôi,sao anh kì thị tôi đến thế nhỉ? Tôi có xấu xa gì cho cam,đằng này tôi thấy vs anh là lần đầu tiên tôi thật lòng vs một người đến vậy! Phải nói,tôi có phần đểu of 1 đứa con trai,nhưng mà lại có chút nhu mì of 1 đứa con gái,tính tình đôi lúc giống trẻ con,cũng vài khi hơi cụ non một tẹo,nói chung tính tôi nó thất thường,từ bé giờ chuyện tôi tỏ tình ngta thì cơm bữa lắm,kiểu đùa bạn bè vs nhau thôi chứ thực chưa "cảm" ai đến mức điên cuồng như này bao h cả! Anh bước vào cuộc sống of tôi,khuấy tung cái trái tim bé nhỏ này rồi bảo "Phiền". Thích anh cũng là một cái tội of tôi sao?! Thế xin lỗi,tính tôi ko mắc tội thì thôi chứ đã lỡ thì phải chơi cho tới,kết quả ra sao thì kệ cmn =) *** Cũng hơn 1 tuần kể từ ngày tôi chính thức "theo đuổi" anh,chẳng tiến triển! Chưa bao h tôi gặp ai khó nuốt như anh! Đồ đá tảng mà! Tôi chạy ngang qua trường,hình như anh đợi xe bus,anh vẫn chưa về! Hôm nay chắc anh ko đi xe. - Xe anh hư à? - Ảnh hưởng gì ko mà hỏi? - Có chứ! Xe hư thì lên em đưa về! - Không thích! - Đi xe trả tiền đấy! Có free đâu mà kiêu! Anh nheo mắt nhìn tôi kiểu như tôi đáng ghét lắm í,bực mình,đã tốt còn bị bạc bẽo thế này á? Ông cha ta nói đúng mà,làm ơn thì toàn mắc oán thôi! - Kiểu như xe ôm á? Anh hỏi ngược - Ừ ! - Thế từ đây về Phan Xích Long bao nhiêu? Trời! Chịu nổi tên ngốc này ko vậy! Tôi trêu thế mà cũng làm nghiêm như thật,thôi thì coi như vừa có tiền vừa đc đèo anh đẹp trai of lòng mình vậy! - Công quả! Anh thích bao nhiêu thì đưa thôi! Tôi nhăn răng cười! Anh cũng mỉm lại! Lần đầu anh cười vs tôi! Phát khóc vì hạnh phúc! Tôi còng lưng lên đạp,anh ngồi sau thì thảnh thơi huýt sáo,đúng là tôi chết vì mê trai mất thôi. Áo đẫm mồ hôi,cố ko than lấy một lời,đc đèo anh là một phúc phận lớn,tự nhủ thế thôi chứ kèo này có khi về nhà tôi giảm cân vì tiêu tốn quá nhiều calo mất! - Dừng xe! Anh bảo thế,tôi vẫn đạp - Bảo dừng có nghe ko thế?! - Không dừng! Dừng để anh xuống à? Không ngu đâu nhé! Lên đừng hòng xuống! - Xuống đi đèo cho! - Anh bảo gì cơ?! Chẳng trả lời,anh nhướn người bóp thắng rồi xuống xe xô tôi ra khỏi yên,leo lên như xe of mình í! - Lên đi! Đứng đấy thì tẹo đi bộ về nhé! - Xe em cơ mà,dám cho em đi bộ á ?! - Xe em xe anh gì,lên đi! Trời ơi,lại thêm một điểm nữa làm tôi chết mê chết mệt,anh ga lăng qá đii! Tôi và anh đi như thế dưới tán lá bàng khẽ rung trước gió,lãng mạn nhỉ,nhưng ước gì tôi đc ôm eo anh cơ! Thế mới giống người yêu chứ! Đến nơi rồi anh móc ví đưa tôi tờ 50k,tôi trợn mắt nhìn anh - Ít à? Lại móc thêm 50k đưa tôi. Tôi phì cười! - Không! 20 thôi! Tôi cũng chả hiểu sao lấy rẻ thế,mọi hôm bạn bè đứa nào đi ké thì cứ việc một chầu KFC ko bàn cãi! Thế mà anh tôi lấy có 20k,một quãng dài ơi dài luôn,đúng là dại trai! - Đây! Anh đưa tôi tờ 20k,cười Anh lại cười vs tôi đấy,lại cười rồi! Hô hô,cuối cùng cũng thu hẹp đc khoảng cách! Anh dợm bước quay vào! - Anh ơi! Anh quay lại,chờ đợi điều tôi sắp nói - Em .. Em hết chửi bậy rồi! Anh chỉ mỉm cười,nhẹ lắm,đẹp lắm! Hí! Tôi chịu thay đổi bản thân chỉ vì 1 câu nói? Wow! Tình yêu có ma lực thật đấy! Mẹ tôi mắng suốt ko sửa nổi mà anh chỉ mới bảo thế là tôi đã thấm rồi! Chắc mẹ sẽ quý anh lắm,anh trị đc tôi mà! Lơn tơn chạy trên phố cho gió lùa làn tóc bay,yêu đời đến lạ! *** Hôm nay sinh nhật con bạn thân,đang học bài,định bụng ko đi,nhưng mà đi cho nó vui,lâu lâu cũng phải xuống núi ăn mặn một hôm chứ,tôi "tu" suốt 1 tháng rồi! Tự thưởng cho mình một buổi shopping. Về nhà,thả người trên giường,tôi nhớ anh,lâu quá rồi ko gặp,chả biết có con yêu tinh nào rước mất anh of tôi ko,nếu có chắc tôi tự sát mất! Ngâm mình trong bồn tắm,thoải mái thật đấy! Vs lấy cái điện thoại gọi điện xin mẹ đi sinh nhật,mẹ đang đi công tác rồi hic hic,mẹ ừ ngay,vì dạo này mình ngoan mà! Tôi đc cô giáo chủ nhiệm khen nữa đấy,mẹ vui lắm! Tôi vui hơn,bởi làm thế thì anh mới thích mà. Haha! Mẹ mà biết lý do tôi thay đổi chắc đánh chết tôi vì bé tỏng mà yêu vs đương mất =))) Thay quần áo,tôi gọi taxi đến nhà con bạn,nói là nhà cho oai chứ nhà nó là cái quán karaoke to oành. Hát hò,ăn nhậu phả phê,đứa nào cũng lâng lâng hết rồi,tầm 9 rưỡi thì về hết,còn toàn mấy đứa bạn thân vs nhau thì chạy ra ôm nhau nhảy,đúng điên thật! Haha. Nhưng mà vui lắm. Từ ngày tôi chay tịnh thì bọn nó cũng ít đi chơi,quậy thì quậy chung,ngoan cũng rủ nhau cùng! Nên nay bọn nó thả ga! Chả biết cái đứa chết bầm nào nó cứ chuốc cho tôi say bí tỉ,cơ mà tửu lượng tốt,vẫn ko đến nổi ko biết gì! Nhưng thật lúc đấy,tôi cũng choáng váng lắm rồi,cũng nể bọn tôi thật,chơi bời ko thua một ai! Đúng là con nít quỷ! Tôi gọi anh,giọng tôi lè nhè - Anh…hức..hức...em..nhớ..hức…anh - Đang ở đâu? - Em … hức…ở...ở Rồi xong,thề là hết biết gì,tôi ngủ! Anh gọi lại,tay tôi lướt ko nổi cái màn hình để nghe điện thoại nữa,cái Linh nó alo nói địa chỉ,rồi hình như tầm 20’ sau thì phải,anh có mặt,chắc anh bực tôi lắm! Anh đỡ tôi dậy,dìu ra xe,tát cái BỐP,mẹ ơi,xỉn mà tôi vẫn biết mà sao trước mắt tôi nhiều lắm,anh tát tôi như tát cái bao cát ấy,tôi vì anh làm bao nhiêu việc,anh đối xử vs tôi như thế á? Ghét anh! Tôi cầm tay anh cắn! - Điên à? Anh hét lên - Ừ! Điên mới thích đá tảng như anh! Chết tiệt! - Lên xe đi! - Mẹ kiếp! Tôi đ** cần! Ặc,có cái gì mềm mềm chạm đúng môi tôi,trời ơi,anh ta HÔN tôi,mất first kiss năm 17t á,ai tưởng tượng nổi ko,chết tôi rồi! Hôn tôi,cướp first kiss of tôi! Anh phải lấy tôi! Phải lấy tôi! Chết anh nhé! Đồ xấu xa! Sao lại dám hôn tôi! Tôi còn ngây thơ lắm! Huhu BỐP!!! Lần này là tôi tát anh ta,ôi trời! Tôi điên rồi,tôi thích anh ta cơ mà! Sặc! Không chịu buông ra mà còn dám hôn tôi tiếp! Cái tên này! Anh ăn gan trời hay sao vậy! - Buông ra!! Khốn kiếp! Buông ra! Tôi trừng mắt nhìn anh ta! - Đm thích chết hả? - Chửi kinh thế xem ra tỉnh nhiều rồi,lên xe đưa về! Trời ơi! Tôi gặp phải thằng thần kinh hay là sói già thế này? Hôn để tôi tỉnh á? Thế thì tôi hận cái két bia heniken chết tiệt trong kia đã gián tiếp làm tôi mất first kiss! Anh ta nói tỉnh bơ như thể hôn – cái hôn of tôi chỉ là bình thường,là đơn giản thôi! Tôi là con nhỏ thứ bao nhiêu để anh ta hôn rồi bảo lên xe đưa về vậy ?! Chết tiệt! Tôi yêu nhầm người rồi sao,huhu! Tôi ko lên xe,tôi đi bộ! Anh ta kéo tôi,bế tôi lên xe! Tôi ko chống cự lại đc,tôi đang say! Cái Nov of anh ta phóng vèo vèo vụt vụt trong cái lạnh thấu xương of đêm! Lần đầu tiên tôi cảm nhận đc cái lạnh ở Sài Gòn! Không chở tôi về nhà,anh ta chở tôi đến một quán café. Có phải café đèn mờ ko vậy! huhu,đừng nhé,tôi còn bé lắm,tôi còn phải đi học! Anh dừng xe,bảo tôi xuống,tôi ko xuống,hơi xỉn thôi chứ tôi ko ngu đâu nhé! - Có thích ngắm sao nữa ko? – Giơ nắm đấm lên hù! Thề rằng tôi mà tỉnh thì anh chết vs tôi,nhưng mà bây h tôi đánh ko lại anh ta,vs cả tôi sợ đau lắm! Vào qán,anh gọi ly café đen vs ly nước chanh! Không thèm hỏi tôi uống gì,tự dưng tôi thấy ghét anh ta kinh khủng,cướp first kiss of tôi còn bố nháo bố toét vs tôi! Tôi hứa danh dự là từ ngày mai tôi ko thích anh ta nữa,hừm! Nước bê ra,anh đẩy ly nước chanh về phìa tôi - Uống cho tỉnh ra đi ! Uống thì uống,tôi sợ anh chắc,nhưng mà … lỡ anh ta kêu người bỏ thuốc sổ vào đây thì chết tôi à ? - Uống thử đi đã! - Gì?! - Uống để xem trong đây có độc ko chứ! Anh phì cười,uống một ngụm rồi đẩy về phía tôi vs nụ cười kiểu "Đc chưa" Hai cốc cạn nước để sát bên nhau,công nhận,anh hay thật,uống vào tỉnh hẳn. Hỏi nhà tôi đâu rồi đưa về,tôi chả biết nói cái gì,một đứa như tôi mà im lặng suốt quãng đường dài như thế,tôi phục mình thật đấy,à ko,phục anh chứ,có người khiến tôi á khẩu đc,hay đấy! - Ơ..ưm..cám ơn anh! - Vào nghỉ đi! Mai ngủ dậy cứ xem như tối nay chưa có gì xảy ra nhé! Nháy mắt vs tôi một cái,quên á? Ý bảo tôi quên vụ cái hôn à? Chết bầm chết dập nhà anh! Nhắc khéo tôi vụ đấy hả ? Quên cái đít khỉ! Được rồi,có nợ phải trả,tôi sẽ lấy lãi,tôi bắt anh phải chịu gấp 2 lần tôi kìa! Phí công cả tháng tôi tu luyện mà để anh thấy tôi như này thì công cốc mẹ nó rồi! - Em lại nói em thích anh nhé! (tôi tỉnh 7 phần rồi mà vẫn cứ giả vờ xỉn,hí) Anh cười nhẹ rồi phóng đi! Mùi nước hoa anh dùng còn phảng phất,thơm! *** Sáng tỉnh dậy,đầu tôi nhức bưng! Chạng vạng bước xuống nhà lấy chai nước trong tủ lạnh ra tu ừng ực! Hôm nay chủ nhật,ở nhà chán nản! Thèm trà sữa và … thèm gặp anh nữa! Tôi lấy xe chạy đi,vội vã như đuổi theo một cái gì đấy mơ hồ! Chiếc Nov LX ko dựng trước quán,tôi buồn! Bước vào vs vẻ mặt ko đẹp đẽ gì,gọi ly kiwi quen thuộc,quán sớm nên hơi vắng,chỉ có mình tôi là khách! Chị Mi ra ngồi chơi,2 chị em chém gió ầm ầm rồi cười vang vui vẻ. - À chị này ! Cái anh đẹp trai of em í,hôm nay ko đi làm ạ ? - Ai? Em bảo Trung í hả? - Vâng! - Ai nói vs em nó là nhân viên mà phải đi làm? Con trai út bà chủ! Cậu ấm đấy nàng ạ! Nay nó chưa đến! Hèn gì! Tôi biết ngay mà,có đứa nào đi làm vì 1tr/tháng mà xài toàn hàng hiệu đi xe xịn thế kia. *** Chuẩn bị thi học kì,tôi tạm gác việc chinh phục anh qua một bên để lo ôn thi đã,mẹ đàn áp kinh qá,chả dám lơ là quyển vở giây phút nào! Đang nằm lơ mơ thì đt rung,chán nản chườm mình vs cái đt trên bàn Phương is calling… - Gì thế? - Tối sang tao - Chi? - Người tình trong mộng of mày về nước này! - Anh Tuấn về à? - Ừ! Mẹ vs anh í bảo gọi mày tối sang ăn cơm! - Ok,tối sang! Cúp máy,tự dưng Phương nó lại nhắc đến anh Tuấn,ừ,anh Tuấn là người mà 2 năm trước tôi thích ngây thích dại,Phương mà ko nhắc thì có lẽ đến giây phút này tôi sẽ quên bẵng mất trong danh sách "Người tình trong mộng" of tôi có một người là anh con bạn thân. Thực ra chuyện cũng lâu quá rồi,4 năm trước,lớp 7 đây mà,trẻ con thì biết quái thế nào là thích,cứ mà cho que kem cây kẹo là bảo thích ngay,tôi cũng thế thôi. Mà lâu ko gặp Tuấn chả biết anh h ra sao,thôi thì lỡ hẹn,tối cũng qua một chuyến,nay mẹ lại đi công tác rồi! Ở nhà cũng chán! 7h đã có mặt ở nhà Phương,vào chào hỏi 2 bác xong lên lầu! 2 anh em nó đang nói chuyện vui vẻ vs nhau,thấy mình tự dưng im tất - Em đấy hả Ngố? - Em biết yêu rồi đấy,ngố cái gì! - Haha. Anh Tuấn nhớ em lắm ý! - Em cũng nhớ anh quay cuồng điên đảo,mất ngủ luôn ý,đêm toàn nằm đếm sao chờ trời sáng! Hí hí - Em vẫn bựa thế nhỉ =)) Khiếp! Tôi nói dối đúng ko biết ngượng! Xém thì quên cmnl chứ mà nhớ Thì nói cho ngta vui vậy. Ăn cơm xong,con Phương mất dậy,nó đi chơi vs người yêu,làm mình phải rửa bát một mình,đống chén bát to bằng cái chợ Bến Thành luôn ý. Huhu! - Đi dạo đi em! Anh quên hết đường Sài Gòn rồi! - Ok. Thích là Nhích. Hê hê Tuấn dắt xe,tôi bảo thôi,thích đi bộ. Mịa! Tự dưng thấy mình lãng mạn đếu tưởng - Dạo này xinh ra đấy nhỉ? - Chuyện! Em mà còn phải bảo à. Hê hê - Em vẫn thế! - Thế là thế nào ạ? - Ừ thì … - Vẫn cute như ngày nào anh nhỉ. Haha - Ừ! Và h đc thêm một món nhảy cao vào họng nữa ! - Anh này ... toàn chêu em thôi! Tôi vs Tuấn thế đấy,Tuấn nhẹ nhàng như gió thế bảo sao ngày xưa tôi ko thích,mà nói thẳng ra cái thể loại nào tôi cũng thích hết =)) Tôi vs Tuấn gặp anh bên kia đường,anh bước ra từ cửa hàng PNJ Sliver,tôi nhìn theo anh mãi,như kiểu ngứa gáy hay sao mà anh cũng quay sang thấy tôi đang đi cùng Tuấn,giống kiểu đi ngoại tình mà bị bắt gặp,tôi cụp mắt xuống rồi buông vội cái tay đang nắm chặt tay tôi kia ra,anh gật đầu xã giao mà dòm mặt ko cảm xúc gì hết,khốn thật! - Người quen à em? - Vâng anh! Em thích anh ấy! - Gì chứ? - Em bảo em thích anh ấy! - Như kiểu thích anh ngày xưa ấy hả? Haha - Chuyện con nít ngày xưa anh nhớ làm gì thế! Tôi xấu hổ,mà xấu hổ thật,ngày bé toàn mua kẹo cho Tuấn rồi bảo "Anh ăn kẹo đi rồi thích em nhé,em thích anh lắm",nghĩ thấy mình trơ ghê gớm. Về nhà,ngả người trên giường,rõ mệt,lâu rồi ko đi bộ,nay đi mấy vòng phát mệt ra! *** Tôi chạy sang trường anh,anh đứng nói chuyện vs chị nào đấy,trông vui vẻ lắm,còn khoác vai cơ,lần đầu từ khi biết anh tôi thấy anh cười vui đến thế,nụ cười of anh ấm lắm,có gì tình tứ nữa! Chắc người yêu anh rồi! Đáng ghét! Tôi ghen rồi,ghen rồi đây! Anh dám hả? Ơ mà … tôi có là gì of anh đâu nhỉ?! Nghĩ thế tôi quay đầu xe lao về nhà! Lòng dậy lên cái gì đấy,nhẹ thôi,nhưng nhói lắm! Nhắn tin cho anh "Anh ơi,bước 1 bước 2 em thực hiện xong rồi!" Anh rep "Là sao" Tôi cười buồn "1 là lấy lòng và 2 là tấn công,em hoàn thành rồi,còn bước cuối,em nhường lại cho người khác anh nhé! Hihii" Tắt máy… Ngta nói rằng khi mình thích một ai đó,mình sẽ làm mọi cách giành lấy người đó cho bằng đc,nhưng yêu thì khác,khi yêu mình sẽ làm mọi thứ để đc thấy người ấy hạnh phúc!! Lần đầu tiên tôi chịu buông tay,lần đầu tôi chịu thả trôi hạnh phúc of mình,tôi YÊU anh rồi : ) Tự dưng thấy mình như con điên,cái buồn cười gì thế này,tôi đang trở thành nhân vật chính trong một vở bi hài kịch! Mẹ kiếp! Đời tôi có ngày hôm nay nữa ư? Soi mình trong gương,chán thế,bỗng dưng cười ngớ cười ngẩn - Vui lắm à ? Cười đếu gì! Cái Đinh Công Mạnh! Tôi tự chửi mình thế đấy,điên tình rồi,haha Thôi thì thôi,tạm xem như chưa có gì xảy ra,cứ coi như tôi chưa biết anh vậy,giữa tôi và anh đâu có gì ràng buộc,mà thật ra trong mắt anh,tôi gần như là cái gai ko có trọng lượng,bỏ đi,say nắng vài hôm,thay vì uống thuốc thì tôi tự để tâm mình tĩnh lại vậy! Nhưng mà… Tôi Nhớ Anh! Tôi lại chạy ra quán,đứng ở gốc cây gần đấy nhìn vào,hừ! Âm thầm quan tâm à? (Sến đếu tưởng) DAMN LIFE Tôi như bốc hơi khỏi cuộc sống of anh,tôi gắng bỏ thói quen uống trà sữa,ráng kiểm soát đôi chân ko đạp đến trường anh,thay sim đt,cái gì thế? Anh đâu cần đến tôi,nhiều lúc bật cười vì mấy hành động ngu ngốc of mình,cười rồi lại bật khóc,nước mắt of tôi – giống nước mắt of 1 thằng ông,nó chảy vào tim các bác ợ! Thấm nhòe hết cõi lòng này rồi! Văn tôi dở lắm,nên đừng bắt tôi phải nói ra cảm xúc of mình! Chuối quá,nhỉ? Thì 4 ngày rồi kể từ hôm tôi thấy anh cùng người khác,GHEN? Quyền gì để ghen đây? Quyền of một đứa chai mặt yêu đơn phương à? Danh nghĩa ko chính đáng tí nào! Tan học… Lấy xe vội về kẻo trời mưa,Sài Gòn những ngày đầu tháng 2 mưa bất chợt lắm,ừ là bất chợt nên hôm qua tôi về nhà trong bộ dạng ướt như chuột lột! Rút kinh nghiệm hôm nay ko la cà ở mấy cái hành lang ngắm zai nữa,về nhà ăn cơm vs mẹ thôi! Tôi bất gặp cái dáng gầy gầy of anh ở cổng trường,đẩy xe nhanh qua phòng bảo vệ,anh giựt tay tôi lại (mém rớt cái xe >"<)

- Ô anh!

- Thấy từ trong kia rồi mà làm như bất ngờ lắm í!

- Hì! Thôi em xin phép về trước nhé! Anh đợi ai thì cứ đợi,chúc anh tí tẹo về nhà bình an và hi vọng hôm sau vẫn thấy đc bình minh,hô hô!

- Cái kiểu ăn nói đi xóc xỉa ko bỏ! Đợi cô đấy!

- Dạ?

- Đi thôi!

- Dạ?

- Nhanh lên! Dạ đếch gì suốt thế

- Ơ! Anh chửi bậy kìa!

Anh im lên xe dọt luôn! Thề là lúc đấy biết làm theo răm rắp,cứ đạp sau theo anh như con ngốc,chả biết cái quái gì đang diễn ra!

Oạch! Lại dẫn tôi vào café,làm ơn nói cho tôi biết là đang có chuyện gì đi,đầu óc tôi đen tối lắm đấy! híc

- Ngồi đii!

Lúc nào cũng nói chuyện vs tôi bằng cái giọng ra lệnh như thế hết! Đáng ghét ko cơ chứ? Nhưng tôi ko ghét đc,tôi yêu,huhu! Ông trời dòm xuống mà xem cái sự đời ông tạo đi kìa! Bất công vs con qá!

- Đưa đt đây!

- Gì cơ?

- Điện thoại đấy,đưa đâyyyyy

- Làm gì cơ?

- Suốt ngày chỉ có "sao cơ" vs "gì cơ"! Cơ cái cục kít nhà cô!

Lườm Ừ thì móc điện thoại đưa vậy,làm cái gì mà cứ phải sồn sồn lên thế?

- Chắc anh ko định lấy số tối về nháy chơi chứ hả?

- Ừ!

- Hả? Em hỏi đểu thôi mà?

Anh cười – Tại sao đổi số?

- À thì em…

- Hôm trước nói cái gì? Chả hiểu!

- Em bị điên đấy!

- Điên thì biết lâu rồi!

- Anh…

Ức thế chứ! Anh mà là mấy thằng bạn thì vỡ mõm lâu rồi đấy!

- Anh ơiii

- Gì ?

- Anh tìm em làm gì thế?

- À ừ …

- Sao anh ko nói?

- À thì… Ờ ! Quán có loại mới,chị Mi bảo sang dùng thử đấy!

(Thật ra thì mải sau này tôi mới biết là quán chả có cái món nào mới cả,anh nói dối,cái lý do anh bịa đại thôi,tôi hỏi gấp qá mà!)

- Thế hả? Vậy hôm nào rảnh em qua!

- Thế sao mấy hôm nay ko qua?

- Em..

Cái mả bu anh! Hỏi câu gì mà khó trả lời thế hả? Chả nhẽ nói muốn tránh mặt anh à?

Ớ mà.. có phải là đang quan tâm tôi ko thế? Trời! Làm ơn để tôi quên anh dễ dàng một chút đi mà!

- Hì! Không phải không gặp em anh thấy nhớ chứ hả?

Tôi cười,rõ gian,nụ cười lâu lắm rồi mới đc tôi sử dụng đấy nhé!

Anh chả nói gì!

Anh chạy theo tôi về nhà,ế,như kiểu người yêu ấy nhỉ,hô hô,giống ko đành lòng để bạn gái về 1 mình í!

- À này! Quen thấy mặt rồi đấy! Mấy hôm nay vắng lắm!

Anh gọi vs theo tôi nói câu đấy,rồi đi! Chả hiểu ý anh làm sao,nhưng thấy vui vui!

Đêm đấy,nằm mơ thấy anh! Anh là hoàng tử,cưỡi ngựa trắng đến cầu hôn công chúa (là tôi đấy,haha) Tỉnh dậy,hóa ra mơ, biết thế chả dậy làm gì,mơ thì có ai đánh thuế đâu cơ!

Có hỏi anh về vụ chị cổng trường,cơ mà anh ko nói gì,thì thôi! Anh đã ko muốn cũng chả có tư cách gì mà vặn vẹo thêm cả!

***
1 tuần sau,nói đúng là dạo này 2 đứa thân nhau rồi! Như anh em í! Hơi buồn! Nhưng vẫn cầu cho anh tìm thấy người anh yêu thật lòng,dù ko phải mình,nghĩ thấy mình cao thượng vờ-đờ! Là YÊU đấy !!~

22h

Đang nằm tru tréo,vắt lưỡi lên nghe nhạc thì điện thoại rung,sms of anh

"Đang chuẩn bị đi tỏ tình em êi!"

Đau thật! Mà thôi,nhủ lòng ngủ yên để nhìn thấy anh hạnh phúc! Reply mà tay rung lắm!

"5ting anh!"

"Ừ em iêu! Dự là có biến,hí hí"

"Con nhỏ chết tiệt nào hạnh phúc thật đấy! Em ghen rồi đây! Chiến dịch thành công mới trở về chiến khu anh nhé! Em ở căn cứ đợi tin anh! Phải thu phục đc địch đưa về nhé! Hê hê"

"Ừ! Đang ko dám gõ cửa đây!"

"Ừhm cơ mà Anh ơiiiii"

"Gì cơ"

"Cho em nói cái này nhé!"

"Nói đi!"

"Lần cuối thôi! Em thích anh…"

"Cô đang khủng bố tinh thần anh đấy hả?"

"Kệ mẹ em đi,trời mưa mát mát em mát theo đấy,haha,hạnh phúc anh nhé!"

Buông điện thoại xuống! Cái bà mẹ … Việt Nam anh hùng! Đ.ệt cụ nó tôi khóc! Nước mắt nó như là cái vòi hoa sen,tuôn rào rào mà chả có cái nút nào để dừng lại! Đời tôi nó là cục c** dài vô tận,chóa táp 3 ngày ko hết nỗi đau mà! Giời ơi! Thất tình đấy! Khóc vì giai – giọt nước mắt huy hoàng :-j

Lại có sms mới,cái đ.ệt,mệt rồi đấy!

"Ê =)) Anh vẫn ko dám gõ cửa! Em ra mở đi "

"Hả?"

"Hả gì! Mau đi! Mưa to lắm! Anh ốm bây h!"

Tôi vừa nhìn thấy cái dòng chữ đấy trên màn hình,anh nhắn gì thế,là thật hay mơ,ko phải chứ,tôi vùng chạy xuống nhà,bật cổng! Anh đứng đó,giữa cơn mưa bất chợt tháng 2!

Anh đứng đấy! Vs cái ô cầu vồng (nói thật là trông hơi BÊ) nhưng anh vẫn mỉm cười,nụ cười nhẹ lắm,ấm lắm và đẹp lắm! Người tôi yêu! À ko! Là người yêu of tôi đấy! Hí hí

Tôi nhảy ào vào ôm lấy anh,chàng trai đi từ phía mưa! Chiếc ô rơi từ từ xuống đất,tôi quên mất trời đang mưa!

- Anh ơi! Thế này là thế nào?

- Còn hỏi đểu hả? – Anh cắn tai tôi,nhột bỏ mẹ,cơ mà hạnh phúc lắm

- Em ko biết thật đấy! Nói điiiiiiiii

- Thế này nghĩa là Valentine năm nay,có 2 đứa ko còn FA sẽ nắm tay nhau đi chơi!

- Hé hé! Anh ơiiiiiiii!

- Gì nữa?

- Là thế nào em vẫn ko hiểu? – Cố tình trêu anh,muốn cắn mỏ anh một phát để biết ko phải là ảo giác! (mình biến thái qá)

- Là anh thích em!

Anh nói nhỏ sau gáy mà sấm nổ đùng đoàng! Chắc ông trời cũng đang vỗ tay cho tình yêu of chúng tôi chứ gì,lãng mạn thế chứ! Yêu anh ghê gớm!

- Em nghe ko rõ! Anh nói gì mà sấm nổ kinh thế?

Tôi le lưỡi xoáy anh. Trông mặt anh đáng yêu lắm!

- Cắn cho phát tụt lưỡi bây h! ANH THÍCH EM đồ chai mặt! Haha

Anh hét to,đua vs sấm!

- Em vẫn nghe ko rõ!

Anh hôn tôi! Hôn thật lâu,dưới mưa đấy! Tôi thách con trai cả nước Hàn Quốc sang đây cũng đếch lãng mạn bằng anh of tôi đâu! Ấu zè!

- Còn dám nói nghe ko rõ ko?

- Anh còn hỏi hả ? Khó thở qá (Trừng mắt nhìn anh! Thật ra là thích lắm,hehe)

- Dỏng tai lên mà nghe! ANH THÍCH EMMMMMMMM

Im lặng một lúc để anh nghe tim tôi đang trật nhịp,thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy!

- Em cũng thích anh…hơn cả kẹo mút,hơn cả kem và … hơn cả trà sữa!

- Trẻ con! Ôm chặt vào đi! Anh lạnh lắm!

- Sao anh yếu thế! Eo ôi! Ẻo lả quá điii

- Tại em lấy hết hơi ấm of anh rồi đấyyy! Bắt đền đii

- Đền gì?

- Sau này nhớn nhên lấy anh!

- Không! Anh toàn bắt nạt em thôi!

- Tự nguyện hay cưỡng chế đây?

Đưa sát mặt lại mặt tôi! Chắc ko định hôn nữa chứ hả? Tôi ko chịu nữa đâu nhé! Anh ác vừa thôi!

- Thì lấy! Sợ gì thằng Tây nào!

Nói chắc nịch! Anh véo mũi tôi! Cự li gần lắm! Anh vẫn đẹp trong cái thây sũng nước thế này! Anh đẹp nhất - Yêu anh nhất …

- Ơ mà vợ này! Bước cuối là gì đới?

- Là công phá triệt để tường thành vững chắc of địch! Lấy trọn trái tim!

- Thế thì em thành công rồi! Phải chịu hoàn toàn trách nhiệm vs cái "chiến lợi phẩm" này đấy nhé!

Thế là yêu nhau! Màn tỏ tình of anh – tôi phát khóc vì sung sướng! Trong mơ! Tôi vẫn chưa dám nghĩ đến!

Thích nhất là mỗi khi ra đường,đc anh đèo đi học,ôm eo anh làm bao đứa thèm khát đc như mình,anh toẹt vời quá!

Tôi hứa trước sự chứng dám of 2 em cún con nhà tôi là chúng tôi sẽ bên nhau đến khi nào cả 2 buông tay nhau thì thôi,ko biết có phải là mãi mãi ko,nhưng… trong tim tôi giờ CHỈ CÓ ANH !! Dù có liếc mắt đưa tình vs thằng nào thì duy- và- chỉ- yêu một mình anh mà thôiiiii

HAPPY ENDING

Ngoại Truyện

1 năm sau,tức là năm tôi tròn 18t

- Chồng ơi! Đón emmmmmm

- Vợ đang ở đâuuuuuu?

- Em đang ở cửa nhà chồnggggggg

- Làm gìiiiiiii

- Ra mắt bố mẹeeeee,chồng dặn màaaaaaaaaaaa

- Vợ ơiiiiiiiiiiiii! Quay ra sau điiiiiiii

Tôi phắt người quay lại,anh đứng đấy,à phải là quỳ chứ! Cái gì thế? Bong bóng,trẻ con,nhẫn kim cương! Và cả bản Will you marry me của Lee Seung Gi

Đùa sao?? Tôi lờ mờ hiểu rồi đấy nhé!

- Lấy anh!

- Ơ nhưng … Em còn phải đi học!

- Sinh em bé xong anh cho đi học! Anh bị yêu con nít lắm luôn dồi ý!

Đồ dở! Anh điên à? Anh mới học đại học năm nhất thôi đấy! Còn tôi 1 tháng 6 ngày nữa mới tốt nghiệp cấp 3,định vào tù bóc lịch mấy năm vì dụ dỗ trẻ dưới vị thành niên à? Ngày bé có học Giáo dục công dân ko thế?! Anh đang tảo hôn đấy!

- …

- Trước hứa rồi mà! Anh ko biết đâu,tính anh tin người lắm,ai nói sao anh tin vậy à,huhu,anh khóc đấy! Mẹ ơiiiii

Anh làm cái trò chết tiệt gì thế? Bố mẹ anh ở trong nhà đi ra,dồn tôi vào thế cùng sao thằng cha khốn nạn này! Anh đang làm tôi khó xử đấy chồng yêu ạ! Hức! Bố mẹ anh đang cười kìa! Anh bị điên à?

- Nó ko chịu lấy con kìa!

Chết tiệt! Đừng ép người qá đáng thế chứ!

- Được! Em miễn cưỡng chấp nhận cùng anh gia tăng dân số vậy!

Nhảy cẫng lên thơm má tôi một cái! Thế là tôi là hoa đã có chậu,niêm phong toàn tập,cấm đụng vào dưới mọi hình thức,anh cặp tôi suốt! Trời! Giờ mới biết cái khổ nhé! Cơ mà như thế chứng tỏ anh yêu tôi nhiều lắm! Chết mất! Tôi bắt đầu sống mà ko thể thiếu anh rồi đấy!

Anh của tôi – CHÍNH CHỦ đấy nhé! Chỉ đc nhìn ngắm,ko đc sờ vào hiện vật đâu,hihii! Anh đối vs tôi còn trị giá hơn cả 2 từ "Tất cả"! Aigoo! Tôi yêu "nhà" tôi lắm!

Tôi và nó là hai đứa bạn thân, quen nhau từ hồi cấp một. Chúng tôi luôn đi chơi chung và sẽ chia với nhau những niềm vui và nỗi buồn mà đời mình gặp phải. Và… thời gian cũng trôi qua, tình bạn giữa hai chúng tôi lớn dần theo năm tháng. Cho đến một ngày, tình bạn đó bỗng chợt vỡ tan.


Như mọi khi vào buổi chiều, chúng tôi thường cùng nhau ra sân quần vợt để học võ. Tôi đến rủ nó đi học và cả hai bắt đầu buôn chuyện. Hôm nay nó lạ lắm! Nó ít nói hơn và nét mặt có vẻ đăm chiêu nữa! Tôi thấy trong rổ xe của nó có một quyển tập, hình như là một cuốn nhật ký với dòng chữ màu trắng phía trên:”Bí mật cuộc đời”.
Tới nơi, chúng tôi đi gửi xe và thay đồng phục rồi vui chơi với đám bạn trong lúc thầy chưa vào. Tôi thấy rất tò mò và muốn xem cuốn nhật ký đó ngay lập tức. Vì nó là một đứa sống nội tâm, nó rất ít và thậm chí là không bao giờ kể cho tôi nghe những bí mật về chính nó. Thế là tôi ngồi đó, chờ cho nó lơ đi và sa vào trò đùa với đám bạn một cách hăng say rồi bắt đầu kế hoạch.
Tôi lén lút bước qua hàng xe đạp và nhẹ nhàng rút cuốn sổ ra. Có cái gì đó làm tôi thấy phập phồng, bồn chồn và có cả sự sợ hãi. Tim tôi đập mạnh đến mức muốn nổ tung ra vì hồi hộp, không biết nó có biết hay không, tôi như một kẻ điên dại với những ý đảo lộn mang theo lo sợ. Nhưng lòng vẫn muốn xem với cái lý do rất đỗi bình thường: ”Xem chút thôi có chết ai đâu!”. Các ý nghĩ của tôi cứ đan xen vào nhau, một mặt lại rất muốn xem, mặt khác lại không muốn vì sợ nó buồn. Cuốn nhật kí như có ma lực cuốn lấy hồn tôi cùng sự tò mò, nó làm tôi không cưỡng lại được, tôi cố nắm chặt cuốn sổ và mở ra…Dòng đầu tiên của cuốn nhật kí là một loạt các sự việc xảy ra trong ngày và những kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng khi lật đến những trang cuối thì tôi chợt bàng hoàng khi lúc này tôi mới biết “bí mật cuộc đời” là như thế nào và nó đắng cay ra sao? Tôi thật sự bị đả kích rất lớn khi nhận ra rằng bạn tôi là một nguời đồng tính. Trong cuốn nhật kí có dòng: “Mình không biết làm thế nào nữa, mình thích Thu Tâm lắm! Nhưng nếu nói ra thì mình sợ mọi người biết mình là les thì sao? Phải làm sao cho Tâm hiểu và mọi người chấp nhận bản thân mình…”.
Một loạt cảm xúc ùa vào trong tôi: buồn có, ghét có và giận, giận vì nó đã không nói ra cho bạn bè biết để cùng giúp đỡ nhau, cùng vượt qua tất cả…
- Nè! Đang làm gì vậy?
Tôi giật phắt người và quay lưng nhìn lại. Nó đang đứng sau tôi và tôi thì cầm trên tay cuốn nhật kí của nó. Nó nhào tới giật lại ngay. Rồi… nó rưng rưng nước mắt hỏi tôi với giọng nghẹn ngào:
- Mày xem hết bí mật của tao rồi à?
Tôi đáp trong sự lúng túng:
- À… tao chỉ… mới xem thôi!
Nó ôm chầm lấy cuốn sổ và chạy một mạch lao về phía trước trong sự vô vọng với những giọt nước long lanh rơi dài trên đường vắng. Trời càng về khuya, sương như rơi rụng càng nhiều mang theo cái lạnh của tiết trời hay là lòng ai đang cô quạnh trong nước mắt? Tối đó, nó đã bỏ lại “con ngựa sắt” trên sân. Tôi-một mình phải kè hai chiếc xe đạp về nhà trả nó.
Từ đó, nó thay đổi rất nhiều, nó không còn như trước nữa! Nó thay đổi đến đáng sợ qua cái vẻ bề ngoài. Nó cắt tóc cao như con trai, ăn mặc trở nên mạnh mẽ và giao du với bọn “đầu gấu”. Nó bỏ học võ, tránh mặt tôi từ đó…
Có lẽ câu chuyện tôi kể còn buồn hơn một cuốn tiểu thuyết khi nó quay lưng không nhìn mặt tôi và bỏ lên Cần Thơ học. Tôi ước thời gian một lần quay lại, tôi ước mình đừng xem trang giấy đó để chùng tôi không xa cách, mãi mãi là bạn của nhau.
Có lẽ tôi đã sai khi làm điều đó, làm nó thay đổi chỉ vì một hành động ngu xuẩn của chính mình! Nhưng có một điều nó quên rằng đằng sau sự lạnh lùng và vô cảm giữa tôi và nó luôn ẩn chứa một tình bạn đẹp, đã qua nhưng không bao giờ phai dấu. Tôi hối hận vì tất cả những gì mình đã làm nhưng tôi sẽ không và chẳng bào giờ được sữa lỗi vì tình bạn chẳng còn, nói chi là lòng người đổi khác. “Cho đi và nhận lại”- một quy luật đời thường, tôi đã cho đi lỗi lầm và bây giờ nhận lại một hậu quả đau thương, mãi là vết cắt sâu trong trái tim này!
Ngày hôm nay, mỗi khi bước chân lại chốn cũ. Tôi vẫn nhớ như in những khoảnh khắc ấm áp của ngày xưa, những lúc vui buồn của một thời mình từng là bạn. Những hoài niệm mang theo ký ức như một dấu chấm hỏi cứ lặng lẽ trôi giữa dòng đời ùa về trong tâm trí tôi dưới sân võ đường. Tôi đứng đây, nhìn lại những kỉ niệm xưa khi trời đã về đêm, sương phủ đầy vai áo…

Google cài đặt bộ lọc mới được giới webmaster gọi là sandbox, đó là một cơ chế của Google nhằm hạn chế thứ hạng của những website mới, những site không được tin tưởng. Hay nói đúng hơn nó là một bộ lọc của Google ra đời để ngăn chặn những website phát triển không tự nhiên.

Khi nhắc đến Google Sandbox thì chắc chắn những người làm SEO, đặc biệt là những SEOer “tự mò mẫm” bị dính phải đều rất e dè và khó chịu vì những nổ lực của họ để đưa từ khóa mong muốn lên TOP google nay trở về con số 0 mà có khi là con số “âm”, quả thực là một “sự thật” khó có thể chấp nhận được. Vậy thực ra Google Sandbox là gì mà đáng sợ vậy và cách nhận biết Google Sanbox ra sao ???

Google Sandbox là gì?

Sandbox là một cơ chế của Google nhằm hạn chế thứ hạng của những site mới, những site không được tin tưởng. Hay nói đúng hơn nó là một bộ lọc của Google ra đời để ngăn chặn những website phát triển không tự nhiên.

Tại sao Google lại sử dụng Sandbox ?

Thực tế thì không ai có thể biết chắc rằng Google có sử dụng Sandbox hay không. Các SEOer thường cảm nhận hiệu ứng Sandbox trong quá trình thực hiện SEO. Nhưng nếu có thì đây là một điều tốt vì với bộ lọc này Google có thể loại bớt những kết quả không tự nhiên, những kết quả mang tính chất spam và thiếu độ tin tưởng. Có như vậy, các kết quả tìm kiếm của Google sẽ chính xác và có ích hơn cho người dùng.

Những dấu hiệu bị Google Sandbox

Như các bạn biết Google rất thích những nội dung mới ( không copy của người khác ) do đó việc những trang web mới ra đời mà có số bài viết cực khủng thì sẽ bị google để ý, mà chắc chắn những nội dung này do 1 công cụ gì đó tạo ra. Mình xin liệt kê các trường hợp dễ vô SandBox nhất:

Duplicate content-Trùng lặp nội dung quá nhiều các bài viết có chung cấu trúc URL,title..
Autoblog (blog tự động lấy bài ) hoàn toàn rập khuôn rất dễ bị để ý
Nội dung kém chất lượng (quảng cáo còn nhiều nội dung)
Xây dựng backlink quá nhanh trong khi site vẫn chưa có gì
Không tuân thủ chính sách của Google

Google Sandbox ảnh hưởng lên toàn bộ website ?

Không, Sandbox chỉ ảnh hưởng đến một số url có từ khóa cạnh tranh, URL có sự phát triển không tự nhiên. Với những URL mới thường bị kiểm duyệt bởi linkbox.

Làm sao biết được website của tôi đang bị nằm trong Sandbox ?

Bạn thử trả lời một số câu hỏi sau : Website của bạn có phải là website mới không ? Website của bạn có xây một lượng link lớn trong một thời gian ngắn không ? Website của bạn có mật độ từ khóa quá dày đặc không ? Các từ khóa có bị rớt hạng không ?…

Website của tôi bị rơi vào Sandbox. Bao lâu tôi có thể thoát ra ?

Thời gian website của bạn thoát ra khỏi sandbox còn tùy thuộc vào một số yếu tố. Như những hành động mà bạn thực hiện trên website, độ trust của website, từ khóa mà bạn đang theo đuổi cạnh tranh thế nào. Khó có thể nói khoảng bao lâu thì thoát ra được. Thông thường với từ khóa ít cạnh tranh thì khoảng 1 đến 2 tháng. Từ khóa có nhiều cạnh tranh thì từ 3 đến 6 tháng.

[I]Giữa Google penalty và Google Sandbox, làm sao để phân biệt ?

Theo chúng tôi Google sandbox cũng là một hình thức penalty của Google. Google penalty có nhiều dấu hiệu. Và trong những dấu hiệu đó có tồn tại những dấu hiệu giống Google Sandbox. Nhưng mà nếu như website của bạn không còn xuất hiện trên Google, PR đột ngột bị mất, thì chắc chắn bạn bị Google penalty rồi.

Làm sao thoát khỏi Google Sandbox?

Đã có rất nhiều chủ đề bàn về kinh nghiệm thoát khỏi Google Sanbox nhanh nhất và trong số nhiều ý kiến được đưa ra thì ý kiến được nhiều SEOer hưởng ứng nhiều nhất đó là “chờ đợi”, tuy nhiên thietkehay.com lại không nghĩ vậy mà thay vì “chờ đợi” một các bị động thì chúng ta có thể làm những việc khác chủ động hơn, tích cực hơn để webiste sớm thoát khỏi Sandbox. Sau đây là một số kinh nghiệm mà thietkehay.com và một số bạn bè làm SEO đã từng giúp khách hàng thoát khỏi Sandbox nhanh nhất có thể :

Bỏ bớt những bài viết copy và thay vào đó là những bài “tự viết” mới.
Tối ưu hóa lại toàn bộ các thẻ meta: description, tilte, keywords…
Xây dựng lại các backlink sạch, chất lượng cao như đặt textlink trên các website .edu, .gov …tuy nhiên không được đặt quá nhanh, nhiều cùng 1 lúc.
Đặt quảng cáo google (Nếu có điều kiện)
Cuối cùng mới là…chờ đợi[/I]

Việc tải operamini làm trình duyệt web trên điện thoại đã trở nên phổ biến với tất cả mọi người, đặc biệt là giới trẻ. Nhưng sử dụng công cụ tiện ích này như thế nào, làm sao có thể vừa đọc báo và lại thao tác nhanh ngay trên dế yêu mà không làm mất nhiều thời gian của bạn? Dưới đây là những phím tắt thường được dùng khi sử dụngtrình duyệt Opera mini.

# + Phím lên : Mở 1 tab mới
# + Phím xuống : Đóng tab hiện tại
# + Phím trái : Chuyển qua tab bên trái
# + Phím phải : Chuyển qua tab bên phải
# + 0 : Tải lại trang
# + * : Lật ngang/dọc màn hình
# + 1 : Ẩn/Hiện thanh quản lý tab
# + 3 : Xem trước và cho phép lưu tất cả hình ảnh trong site bạn đang xem
# + 7 : Mở trình copy văn bản trực tiếp
# + 9 : Mở các công cụ tìm kiếm

Giữ phím # : Khóa bàn phím.
1 : Tải link đang trỏ chuột dưới dạng html hay htm
3 : Mở link đang trỏ trong 1 tab mới vẫn giữ tab hiện tại
7 : Xóa bộ nhớ cache(Nên làm thường xuyên)
9 : Mở link đang trỏ bằng trình duyệt máy
* + Phím lên : Mở trình quản lý tệp tin
* + Phím xuống : Mở trình quản lý tải về (OperaPro Download)
* + Phím phải : Tìm trong trang
* + Phím trái : Chuyển đến trang vừa lướt

Hãy thử và cùng nhau làm chủ Opera mini nhé ^ ^

Mùa săn bắn đã đến, các thợ săn hãy cùng cầm những khẩu súng săn chính hiểu để chinh phục các thử thách. Game đơn giản dễ chơi nhưng là một cách giải trí vô cùng hấp dẫn và thú vị. Giúp bạn phá tan đi những căng thẳng mệt mỏi nhưng cũng không kém phầ thu hút khi bạn sẽ dùng khả năng của mình để thiết lập những kỷ lục.
Game có đồ họa bắt mắt ngộ nghĩnh phù hợp với nhiều lứa tuổi
Cố gắng băn càng nhiều chim càng tốt và tiết kiệm đạn nhất.
Có 2 chế độ chơi:
- Nhiệm vụ.
- Thời gian.



 

 

BBirdHunt_176x220.jar jad (319 KB) |


 

 

 

 

Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...
***
Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:
- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.
- Dạ...Thế thôi. Em chào chị ạ!
Mai thở dài rồi bước ra, trời bên ngoài lạnh buốt, trước khi ra khỏi cửa mẹ đã quàng bao nhiêu áo ấm, nào khăn, nào mũ lên người nó nhưng lúc này nó vẫn thấy hơi lạnh và hụt hẫng. Nó tự thốt lên trong lòng: "Rút cục thì mình vẫn là Bù Nhìn"...

Dũng đẹp trai, cao... rất cao, học giỏi... rất giỏi, "hot"... vô cùng "hot". Còn Mai thì bình thường đến nỗi... quá đỗi là bình thường, nó không xinh xắn, học cũng chỉ nằm ở 'top" giữa, lại thêm cả cái biệt danh "cold girl' lạnh lùng trong lớp nữa chứ. Thế mà nó với Dũng, trời đất xui xủi thế nào lại thành một đôi? Kể cũng kì lạ cho những ngày mới vào cấp 3 ấy...
Thầy xếp cho Mai ngồi cạnh Dũng, chỗ của Mai bao nhiêu cô bạn trong lớp ao ước còn Mai thì chẳng thấy thoải mái tí nào. Giờ ra chơi nó muốn yên tĩnh thì toàn bị phá bĩnh bởi những "hot girls" trong lớp cứ xuống đấy tán gẫu với cậu bạn ngồi cạnh; mà chả hiểu Dũng nói chuyện kiểu gì cơ, Mai đã không nghe thì thôi chứ ngồi nghe lỏm thì chỉ thấy muốn cười lăn ra.
Lại có một lần thầy trả bài kiểm tra toán đầu năm (cái môn mà Mai ghét nhất quả đất!), Dũng được 10 còn Mai chỉ được có 4, nó đã buồn lắm rồi, ngại lắm rồi mà chả hiểu Dũng tự cho mình quyền gì giật lấy bài của Mai, mắng Mai trình bày hậu đậu, cẩu thả.
Mai bực lắm, hôm sau nó gặp riêng xin thầy chuyển chỗ thì Dũng từ đâu bước tới lại chen vào: "Xin thầy đừng chuyển chỗ để em tiện giúp bạn ấy học ạ. Nhất định bài kiểm tra sau bạn ấy sẽ được 8 trở lên". Thầy gật gù đồng ý còn Mai thì trừng mắt nhìn Dũng, Dũng cứ tỉnh bơ rồi còn cười toe toét như trêu ngươi con bé.
Mai bắt đầu bị bước vào chế độ rèn luyện mà nó cảm thấy như một hình thức tra tấn mới. Rõ ràng Dũng chỉ hứa với thầy giúp Mai học tập thế mà ngay cả những thói quen thường ngày của con bé, Dũng cũng tự lãnh quyền chấn chỉnh, đảo lộn tùng phèo cuộc sống của Mai. Sáng 5 giờ điện thoại đã reo í éo bắt nó dậy chạy bộ, có hôm Mai bực mình tắt máy thì Dũng đến tận nhà gọi rõ to, Mai lại phải lồm cồm bò dậy. Tra tấn xong bằng bài thể dục lại còn lên hẳn lịch sinh hoạt như bảo mẫu của Mai vậy. Nào là đến bến xe bus tới trường thì phải đợi Dũng mới được đi (vô lí – mà hầu như toàn Dũng đợi Mai thôi); sáng, trưa, tối phải ăn thế này thế nọ; nào là phải học từ mấy giờ đến mấy giờ, nào là không được đi chơi chiều thứ 2, 4, 6 để Dũng còn đến kèm cặp, vân vân và vân vân... Hic.
Kể ra chế độ ấy khủng khiếp thật nhưng cũng khiến Mai tiến bộ nhiều lắm, điểm kiểm tra của nó cứ tăng dần dần rồi ổn định hơn. Giờ bài nào mà được dưới 7 là cũng bị Dũng mắng té tát, rồi moi móc hết những bất cẩn của Mai. Năm nay đã là năm cuối cấp, Dũng càng khắt khe với Mai nhưng cũng khiến thói quen sinh hoạt của nó trở lên điều độ hơn, nó cảm thấy khỏe khoắn, có sức sống, yêu đời và yêu... Dũng hơn.
Tụi nó trở thành một đôi (đũa lệch) từ những ngày tháng "tra tấn dã man" như vậy đấy. Ở cạnh Dũng con bé thấy ấm áp nhưng nhiều khi cảm thấy tự ti, áp lực lắm. Dũng hơn Mai nhiều mà lại còn chẳng bao giờ khen con bé được một câu dù nó đã rất cố gắng, đã thế còn chê nó là Bù Nhìn xấu xí nữa chứ. Người ta bảo khi có tình cảm thì thấy đối phương là đẹp nhất cơ mà? Mai thấy Dũng đẹp thật nhưng sao Dũng lại thấy Mai xấu xí cơ chứ? Hơn nữa trong sách lịch sử chẳng nói những ông vua bù nhìn là những ông vua không có giá trị quyền lực sao? Chẳng lẽ Mai ngốc nghếch, vô dụng sao?

***
... Trời đông rõ là lạnh! Đầu mùa mẹ đã mua cho Mai kha khá áo rét nhưng không được style cho lắm, nhà con bé không giàu có gì nên đồ của nó cũng rất bình thường. Hay vì thế mà Dũng chê nó là Bù Nhìn nhỉ? Nó muốn có chiếc áo măng-tô ấm áp giống của cô bạn Trang cùng lớp, chiếc áo khoác dài đến đầu gối trông xinh xắn lắm, mặc vào trông Trang hệt như một nàng búp bê đáng yêu, Trang có tình cảm với Dũng... Nó biết và nó cũng sợ Dũng sẽ thích Búp Bê mà không thích Bù Nhìn nữa.
- Nhìn Trang mặc áo ấy xinh thật Dũng nhỉ?
Mai buột miệng hỏi Dũng một câu có vẻ ngớ ngẩn khi 2 đứa đang trên đường về. Dũng tỉnh queo.
- Ừ! Xinh như Búp Bê ấy, đâu giống Bù Nhìn như cậu.
- Này! - Mai gắt - Thế cậu là gì mà lại thích thân với Bù Nhìn hả? Sao không thân với Búp Bê đi?
- Ơ! Thế cậu không biết tớ là một Ruộng Ngô xanh tốt, rất cần Bù Nhìn bảo vệ để thoát khỏi sự nhăm nhe của các cô bạn xinh đẹp hả? Búp Bê vốn xinh đẹp nên không thể giúp tớ được điều này.
- Hứ! Đồ đểu! Đồ kiêu ngạo, cô bạn xinh đẹp nào thèm cậu cơ chứ, chỉ có tớ thương cậu bơ vơ nên mới chơi với cậu thôi. Mà tớ sẽ không làm Bù Nhìn nữa đâu, tớ sẽ làm Búp Bê cho cậu xem!
***
Lời thách thức ấy được đặt ra cách đây đúng 3 tuần, hôm sau Mai đi tìm ở khắp các shop chiếc áo măng-tô đẹp như Búp Bê; và ở cửa hàng này, nó dán mắt vào chiếc áo trắng đang khoác trên mình manơcanh, chiếc áo thậm chí còn đẹp hơn cả của Trang nữa. Con bé quyết tâm mua cho bằng được nhưng lại quá đắt so với những gì nó có, tới tận 700K. Vòi vĩnh mãi mẹ mới "trợ cấp" 200K cộng với số tiền tiết kiệm được thì nó vẫn thiếu 300K nữa. May mắn, Mai tìm được việc gia sư cho một thằng nhóc lớp 6 môn tiếng Anh, ước chừng chỉ cần làm việc chăm chỉ 2 tuần là sẽ đủ tiền để... trở thành Búp Bê...
Mai đã lỡ mấy buổi hẹn đi chơi và lên thư viện đọc sách cùng Dũng để giấu cậu bạn đi dạy thêm, số tiền kiếm được ngày càng khá hơn. Mai hay đi qua cửa hàng, ngắm chiếc áo đẹp đẽ và yên tâm khi thấy cô nàng manơcanh vẫn mặc nó. Dự liệu đủ số tiền, trước đó một tuần Mai đã dặn kĩ chị chủ shop: "Chị đừng bán cho ai chị nhé, nhất định em sẽ mua chiếc áo đó!".
...
Chiều thứ hai hôm nay, như thường lệ thì Mai sẽ phải ở nhà đợi Dũng đến để cùng học bài, nhưng con bé đã tự phá luật do "bảo mẫu" đề ra. Nó hí hửng khi gom đủ 700k đến cửa hàng mua chiếc áo mơ ước, không quên tắt điện thoại sợ bảo mẫu lại mắng là vô ý thức. Nhưng cuối cùng chiếc áo đẹp đẽ ấy cũng đã có người mua mất rồi, rút cục Mai vẫn chỉ là Bù Nhìn.
***
5.00 PM.
Mai đã đạp khá lâu, nó dựng xe và đứng ngắm nhìn, gió từ sông thổi vào lạnh buốt cả tâm hồn nó. Chỉ là một cái áo thôi mà sao nó thấy buồn rười rượi. Bãi nổi dưới chân cầu Long Biên là cả một cánh đồng ngô xanh mướt và hiện lên khung cảnh đẹp đẽ ấy là những con bù nhìn xấu xí. Chán quá! Tại sao Bù Nhìn lại lôi thôi, xấu tệ như thế cơ chứ? Mai nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, 23 cuộc gọi nhỡ từ "Ruộng Ngô".
- Sao lại tắt máy? Ai cho cậu đi lung tung mà không có tớ hả?
Tiếng của Dũng quát lên đáng sợ qua điện thoại.
Mai nghe tiếng quát mà nước mắt của nó cứ trào ra, không ngăn đươc.
- Tớ... tớ xin lỗi... tớ đã cố gắng... Nhưng tớ vẫn mãi chỉ là Bù Nhìn, tớ vẫn không thể trở thành Búp Bê.
- Đồ hâm! Tớ cần cậu ở bên tớ chứ có cần cậu biến thành Búp Bê gì đâu hả? Giờ cậu đang ở đâu?
- Nơi rất nhiều Bù Nhìn giống tớ... - Con bé vừa nói vừa nấc lên.
Dũng đạp xe thật nhanh, mặc kệ cho gió đông vô tình táp vào mặt lạnh buốt. Cầu Long Biên hiện lên trong buổi chiều thật đẹp, đẹp hơn khi Dũng biết có cô bạn Bù Nhìn đang đứng trên đó nhìn xuống dưới những bãi ngô xanh mởn có những chú bù nhìn và thẩn thơ.
- Đồ Bù Nhìn ngốc nghếch!
- Này! Đừng có gọi tớ là thế nữa! Tớ ghét! - Mai gắt lên, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Dũng lại tiếp tục làm cho Mai thấy bực hơn.
- Ghét thì đã sao cơ chứ! Cậu vốn là Bù Nhìn mà... Sao trời lạnh thế nhỉ, lạnh quá.
Dũng tảng lờ nhanh quá, cậu bạn xoa hai tay vào nhau có vẻ lạnh lắm. Mai luống cuống không biết làm thế nào, tháo găng tay ủ lấy bàn tay Dũng. Bất ngờ Dũng ôm lấy Mai thật chặt, chặt lắm, con bé bỗng thấy ấm áp vô cùng...
- Bù Nhìn ngốc xít của tớ! Thực ra tớ chỉ là một bác nông dân bình thường thôi, còn những gì tớ dành cho cậu mới là ruộng ngô xanh tốt dưới kia. Bác nông dân cần Bù Nhìn giúp bảo vệ tình cảm và thành quả mà bác ấy đã gây dựng. Một con Búp Bê xinh đẹp không thể giúp bác nông dân làm được điều đó, cậu hiểu chưa?...

Bạn muốn xoá nick facebook của mình? Hãy làm theo hướng dẫn của chúng tôi tai facebook và chỉ sau vài giây bạn sẽ xoá thành công tài khoản của mình mà không một ai có thể tìm thấy tài khoản của bạn nữa. Khi bạn cảm thấy sự riêng tư của tài khoản của mình bị đe doạ bởi những người mà bạn lỡ tay add vào danh sách bạn bè nhưng không thể chặn hết được. Xoá nick Facebook Và delete tài khoản facebook là cách an toàn nhất nếu lựa chọn đó giúp bạn giảm áp lực.


Thật đơn giản để xoá nick facebook, Đầu tiên bạn cần đăng nhập vào tài khoản facebook của mình. Sau đó bạn truy nhập vào link dẫn sau: http://facebook.com/help/delete_account

Sau đó facebook sẽ đưa ra cảnh báo cho bạn như sau: Nếu bạn nghĩ bạn sẽ không sử dụng Facebook nữa và muốn xoá tài khoản của mình đi, chúng tôi có thể giúp bạn. Hãy nhớ rằng bạn sẽ không thể tái kích hoạt tài khoản của mình hoặc truy xuất bất kì thông tin nào bạn mà đã thêm vào. Nếu bạn vẫn muốn xoá tài khoản của mình, nhấp chọn “Xoá tài khoản của tôi”.

Và hiển nhiên để xoá nick facebook bạn sẽ chọn nút bấm “xoá tài khoản của tôi” Ngay lập tức sau đó tài khoản và các tài liệu như phim ảnh vv của bạn được ẩn với tất cả bạn bè và nếu như bạn không đăng nhập lại facebook trong khoảng thời gian 14 ngày thì tài khoản của bạn sẽ chuyển từ phong toả tạm thời qua chế độ xoá vĩnh viễn và không thể lấy lại được nữa! Chúc các bạn xoá nick facebook thành công!

Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lổ, còn vô tình làm tổn thương đến hiện tại.


Cô đã từng trăm nghìn lần tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ gặp lại mối tình đầu. Có thể là chạm mặt nhau trong cái thành phố nhỏ xíu với quá nhiều điều trùng hợp ngẫu nhiên, có thể là trong một quán café vắng vẻ trong một ngày chẳng mấy cảm xúc, hoặc những lần vô tình đi ngang qua trên những con đường đông đúc người, chỉ cần liếc mắt là có thể chạm tới nhau.

Nhưng, chưa một lần Phương tưởng tượng, sẽ gặp lại anh ở đây, trên chiếc sô pha màu trắng sữa trong căn phòng khách ấm áp. Anh ngồi đối diện cô, khẽ nhấp tách café nồng nồng vị đắng nguyên chất, gương mặt anh, kể từ khi cô bước vào nhà chỉ là một thoáng ngạc nhiên khẽ khàng trong thoáng chốc, sau đó lại điềm nhiên lộ ý cười khách sáo đúng chuẩn cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai con người xa lạ. Cuộc sống này nhiều khi thật nực cười, đã đưa đẩy hai con người từng có thời gian yêu nhau sâu đậm nay lại ngồi lại cùng nhau, buộc phải tỏ ra xa lạ để lảng tránh một mối quan hệ đã lùi vào quá khứ.

- Hoàng, đây là Phương, bạn gái em!

Hải cười cười, giới thiệu đơn giản bạn gái cho anh trai mình. Khuôn mặt anh bộc lộ niềm hạnh phúc và một chút tự hào con trẻ. Mối tình của anh với Phương chỉ vừa mới chính thức khi Phương nhận lời anh sau một thời gian dài anh điên cuồng theo đuổi.

-  Chào em!

Bỏ tách café còn nóng rực xuống bàn, Hoàng cố nặn ra một nụ cười kiểu mẫu nhất với cương vị một ông anh trai của người yêu để tránh né những cảm xúc hỗn loạn đang ùa đến. Những rối loạn và nghi hoặc cứ dính lại với nhau khiến anh không thể mở miệng để đối đáp thêm vài câu theo lẽ thông thường.

-  Đây là anh trai của anh, Hoàng!

-  Chào anh! Em là Phương.

Phương nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, tươi cười tự giới thiệu một cách chua chát. Vốn dĩ họ đâu cần phải ngồi đây và tự giới thiệu khô khốc về bản thân thế này? Họ đã trải qua một quãng thời gian ngọt ngào ngập tràn kỷ niệm yêu đương. Nhưng giờ, đối diện với hiện thực, cô không cho phép mình mở tung cánh cửa quá khứ, để những cơn gió ký ức tự động lùa vào. Cuộc sống có trớ trêu đến mấy, cô vẫn phải tìm cách đương đầu.

Sự lựa chọn của gió
[Download]


Hải đương nhiên không biết tâm sự của hai con người bên cạnh anh. Từ nhỏ, anh lớn lên trong sự nuông chiều của cả gia đình, mối tình đầu của anh, là Phương, cô gái này đã khiến một chàng trai ương bướng là anh lần đầu tiên biết cảm giác yêu thương khó diễn tả. Nhưng, Phương luôn là một cô gái rất khó nắm bắt, mặc dù cô đã nhận lời yêu anh, anh vẫn hoàn toàn không thể hiểu hết được con người cô.

***

Người ta vẫn thường nói, con gái vẫn nhớ mãi không quên những người con trai đã từng khóc vì họ, còn con trai thì sẽ chỉ nhớ về những người con gái đã từng để lại vết thương trong lòng họ.

Có lẽ, Phương và Hoàng, cả hai người đều đúng với câu nói trên. Cho nên mới có thể day dứt mãi không quên, mới có thể cố chấp mà dành một khoảng trống trong tim để cứ mãi đắn đo về một người như thế.

***

Ngồi trong quán café quen thuộc nằm trên tầng của một căn nhà cổ nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ. Radio phát ra tiếng nhạc Trịnh, thi thoảng lại vang lên tiếng máy xay sinh tố ù ù vọng lại từ quầy pha chế, Hoàng chợt thấy trống rỗng.

Dường như trong thâm tâm anh vẫn còn dành chỗ cho một cô bé của ngày xưa, cô bé đã gắn liền với cả một khoảng lặng ký ức đã vĩnh viễn nằm im và được anh khóa kỹ càng. Thế nhưng bây giờ, khi cô xuất hiện với tư cách bạn gái của em trai anh, chiếc khóa ấy đã bị bung ra kéo theo toàn bộ ký ức trở lại. Hoàng thừa nhận cho đến bây giờ anhvẫn không quên được Phương, không quên được tất cả những dư vị cả ngọt ngào lẫn đắng chát của mối tình tưởng như đã bị vùi sâu trong bụi thời gian.

Vớ vội lấy chiếc điện thoại, Hoàng bấm số điện thoại mà mặc dù chẳng cần lưu, nhưng 5 năm nay anh vẫn còn thuộc làu. Dù không biết, Phương còn dùng số cũ không, nhưng anh vẫn thử.

Tiếng nhạc chờ vang lên. Một ca khúc hơi đanh của Lê Cát Trọng Lý. Một lúc sau mới thấy tín hiệu bắt máy, vẫn giọng nói vui vẻ, hoạt bát ngày nào.

- Alo! Phương đây! Xin hỏi ai ở đầu dây thế?

- Là anh …

- …

- Phương, là anh! Hoàng…

- Em biết, có chuyện gì không anh?

- Em bận không? Mình gặp nói chuyện một lát nhé? Anh đợi em ở “Xưa”.

- …

- Nếu em bận thì để hôm khác cũng được, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng lắm.

- Không! em rảnh. Vậy thì hẹn gặp anh 5 rưỡi chiều, ở “Xưa”, giờ đó em mới tan lớp.

- Ừ, cũng được, vậy hẹn gặp lại em!

- Tạm biệt anh!

Phương cúp điện thoại, đầu óc rối bời. Quả thực cô đã từng suy nghĩ đến việc sẽ gặp lại Hoàng lần nữa, nhưng không ngờ anh lại chủ động hẹn gặp cô. Cô nên nói gì đây? Một mối tình cũ mà đến giờ cô vẫn chưa quên, khúc mắc và mâu thuẫn giữa họ đứt đoạn khi đó vẫn chưa được giải đáp. Và bây giờ thì, cô lại trong vai người yêu của em trai anh. Cảm giác đó, cô hoàn toàn hiểu. Mặc dù cô đã hạ quyết tâm sẽ xây một ranh giới giữa cô và anh, nhưng nghĩ mãi cô vẫn không làm được. Cô thấy có lỗi với Hải, nhưng trước tình cảm thì cảm giác có lỗi đơn thuần không thể chiến thắng nổi cảm xúc.

Kết thúc giờ học chuyên ngành nhàm chán, Phương vẫn trong trạng thái suy tư và mông lung về cuộc điện thoại trưa nay, và cả cuộc hẹn gặp sắp tới. Những gì cô đang nghĩ trong đầu cứ rối mòng mòng, không chắc khi gặp Hoàng cô có thể mở miệng. Chợt chuông điện thoại reo trong túi xách. Là Hải.

- Cô bé! Anh đã nói hôm nay tan học sẽ đến đón em.

Tiếng Hải ở đầu dây bên kia đượm ý cười, và thật dịu dàng. Phương chợt nhớ đến giao hẹn của hai người, và cả cuộc hẹn gặp với tình đầu một cách bất đắc dĩ kia.

- Đương nhiên em nhớ rồi, nhưng mà hôm nay em phải ở lại trường có chút việc. Hay là để ngày mai anh nhé?

Phương nói dối. Chợt ngẩn người. Cô đang nói dối một cách rất trơn tru, nói dối để hủy cái hẹn đã giao ước với người yêu hiện tại, chỉ để gặp gỡ người CŨ.

- Ừm… - Hải ậm ừ, giọng nói pha chút ngạc nhiên lẫn tiếc nuối – Vậy thì sáng mai anh đón em.

- Được, mai gặp lại anh!


- Ừ, mai gặp!

Buông điện thoại, Hải thẫn thờ nhìn bóng cô gái đang đờ đẫn lấy xe đi ra cổng. Anh vốn định chia sẻ một điều bất ngờ đặc biệt cho cô. Nhưng, cô lại nói dối anh. Nhìn bóng dáng thất thần của cô, chắc hẳn phải xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm. Vậy mà cô đã giấu anh.

“Chắc hẳn cô ấy gặp chuyện gì”, Hải nghĩ thầm, sau đó anh lặng lẽ phóng xe đi theo Phương theo bản năng. Dù cô có xảy ra chuyện gì, với tư cách là bạn trai, anh cũng có quyền biết và san sẻ cùng cô. Nhất là anh không yên tâm việc cô cứ để hồn vía đi đâu khi chạy xe ngoài đường. Rất nguy hiểm!

***

Café Xưa

Một bản nhạc Jazz êm ả đang trôi đi từ chiếc loa ở góc quán. Hoàng lấy tay rờ vào viền tách café bằng sứ trắng muốt, mắt đăm chiêu nhìn theo vệt nắng nhàn nhạt, đỏ quạch hất xuống chiếc bàn gỗ đựng vài cái ly tách kiểu cổ thêm nữa là vỏ một chiếc máy ảnh cơ từ vài thập niên trước. Mùi hoa dành dành thơm mát hòa cùng hương trà ướp hoa bưởi, lẫn trong vị café đặc quánh của buổi chiều muộn. Phố phường ồn ã ngoài kia dường như chẳng liên quan gì tới khung cảnh quán café này, trước nay vẫn vậy.

Khách vắng. Cólẽ trong thời buổi hàng quán mọc lên đầy rẫy, thì các quán café được mở ra nhan nhản cũng chẳng phải là cây hái ra tiền như những năm về trước được nữa. Café Xưa cũng vắng như chính cái dáng vẻ bên ngoài của nó vậy, với cái địa thế khó nhận biết mặc dù nằm trên mặt đường, đi xe máy thường dễ dàng lướt qua. Ấy vậy mà bấy nhiêu thời gian, quán vẫn không thay đổi, cũng không đến nỗi sập tiệm, đóng cửa. Phong cách đặc trưng và mùi hương đặc trưng vẫn được duy trì như cái nếp vốn sinh ra đã có.

Đâu phải tất cả mọi thứ đều chịu thua cuộc trước lẽ đời vô thường đâu?
Chí ít, như quán café này. Chí ít, như chị chủ quán nhàn tản ngồi xem tạp chí phía sau quầy thu ngân này. Chí ít, như Hoàng. À không, Hoàng thì không thể tính vào. Vì Hoàng và cô gái mà anh yêu, trước đây rất lâu đã từng chịu thua cuộc. Và kết quả là họ đã lạc mất nhau. Sau khi gặp lại chỉ là một hoàn cảnh trớ trêu, với những cảm xúc trớ trêu cứ len lỏi không ngừng vào tâm trạng đã quá đỗi phức tạp.

Tiếng chuông gió leng keng. Và âm thanh của phố phường vọng vào từ bên ngoài đã cắt đứt chuỗi suy nghĩ lan man cùng với chất đặc sánh yên tĩnh bên trong quán café. Hoàng ngẩng đầu lên nhìn, là Phương. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro và chiếc quần bò vén gấu đơn giản, mái tóc óng mượt lòa xòa thường ngày được cột lên trên đỉnh đầu bằng một sợi dây xanh chấm bi rất đáng yêu. So với hình ảnh khi xưa, Phương chẳng khác gì mấy. Chỉ là cái ánh mắt hơi trầm tĩnh của một sinh viên năm cuối Đại học có khác đi vài phần so với ánh mắt lanh lợi của cô học sinh cấp 3 thuở nào. Hoàng cảm thấy hơi hẫng. Phương và anh đã không gặp nhau 5 năm rồi.

5 năm, quãng thời gian không thật sự là dài, nhưng nó là một khoảng thời gian đủ để thay đổi hoàn toàn một mối quan hệ. Nghĩ đến đó, Hoàng khẽ thở dài.

Rất nhanh chóng, Phương tìm được vị trí ngồi của anh và ngồi xuống phía đối diện.

- Có việc gì mà anh cần gặp riêng em?

Phương đi thẳng vào vấn đề. Cô không đoán ra được mục đích gọi cô ra đây của Hoàng, càng không biết phải ứng xử ra sao trong trường hợp này. Trải nghiệm cảm xúc rối loạn đang khiến tâm trạng bức bối này, cô thà lấy dũng khí để hỏi trước. Hoàng vẫn như xưa, thậm chí ngay cả nước da trắng của anh cũng không bị thời gian làm sạm đi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, hệt như những năm trước, khi hai người vẫn dựa vào nhau trong quán café vắng người này, cùng nghe những bản nhạc nhẹ, cô thì đung đưa chân trong khi tay uể oải vẽ những nét nguệch ngoạc ra các hình thù kì dị, còn anh thì mỉm cười vuốt tóc cô. Nhưng tất cả điều này đã là 5 năm về trước rồi, còn đối diện với cô bây giờ, chỉ có duy nhất một Hoàng của hiện tại, không còn thuộc về cô nữa.

- Phương, gặp lại em, anh rất bất ngờ! – Hoàng thành thật. Mắt anh dịu dàng dán chặt vào mắt cô, tìm kiếm không ngừng hình ảnh của mình trong đó.

- Em cũng rất bất ngờ, vào một ngày đẹp trời, em lại có thể gặp anh, với tư cách bạn gái của em trai anh.

Phương tự chế giễu mình. Cô không thể tìm ra giải pháp nào khác ngoại trừ việc cố tình đục khoét vào tâm trạng rối bời của mình.

- Đừng nói thế, Phương! Anh biết giữa chúng ta khoảng thời gian trước có hiểu lầm. Chính vì thế em đã rời xa anh. Thật ra anh không đủ tự tin và cũng không thể chứng minh cho em thấy sự thật khi đó. Anh đã chỉ biết đứng im lặng nhìn em hoàn toàn biến mất ra khỏi cuộc sống của anh, đến lúc mất dạng mới giật mình nghĩ, chúng ta còn yêu nhau như vậy, không thể chia tay như thế được. Thời gian qua anh đã cố nghĩ, hay là bỏ cuộc, dù sao khi ấy anh và em cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu hết mọi chuyện, và bao dung cho nhau. Em biết đấy, anh …

- Thôi được rồi, anh Hoàng ạ! - Phương nhẹ nhàng ngắt lời,ánh mắt của cô dịch chuyển từ khuôn mặt anh sang vết sẹo trên mu bàn tay trái của anh. Một vết sẹo rất dài, chưa xuất hiện khi hai người còn ở bên nhau – Em không muốn gặp anh để gợi lại chuyện cũ. Mặc dù tình thế của em bây giờ khá trớ trêu, nhưng kể cả như vậy, em cũng không muốn vạch lại quá khứ để tiếp tục khổ sở bởi những chuyện đã chấm dứt. Giữa anh và em đã kết thúc từ 5 năm về trước, không thể nói là lỗi của riêng ai, thời gian qua rồi, hãy cứ cho nó qua đi. Em không muốn làm những người xung quanh mình chịu tổn thương.

- Phương, em vẫn chưa hiểu ý của anh, anh thật sự vẫn còn mang cảm giác hối hận, và anh vẫn chưa thể nào quên được em.

- Ồ, vậy ý anh là muốn em và anh bắt đầu lại? Hoàng ạ, nực cười lắm! Tại sao một chuyện xảy ra 5 năm về trước anh không thể từ bỏ đi? Huống hồ em và em trai của anh mới yêu nhau. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em, chắc phải nghĩ đến cảm nhận của Hải chứ? Anh định sẽ giới thiệu với anh ấy: “Đây là bạn gái cũ của anh! Anh chưa quên cô ta, và giờ anh muốn bắt đầu lại” ư? Không thể! Cuộc sống là sự lặp đi lặp lại những trật tự, một khi anh đã ngoặt hướng sang con đường khác, nghĩa là anh không thể nào quay trở lại con đường đã đi ngày trước nữa.

- Nhưng, anh có thể tìm chỗ giao nhau giữa hai con đường, để tiếp tục quay về con đường cũ.

- Còn Hải thì sao? – Phương hỏi vặn – Anh muốn em chia tay với anh ấy, và làm lại với anh?

- Không phải như thế, Phương! Chúng ta có thể tìm ra giải pháp khác, anh …





- Anh quá ích kỷ, Hoàng ạ! Thậm chí anh chưa từng nghĩ qua cảm nhận của em, tình cảm của em, càng chưa nghĩ đến cảm giác của em trai anh. Anh từ đầu đến cuối chỉ để ý đến cảm nhận của mình. Không cần anh phải vạch ra cho em nên cân nhắc chuyện tình cảm của mình thế nào, càng không cần anh tự mở cửa trái tim em ra, nhìn xung quanh một lượt và nói, trong đấy vẫn còn để chỗ cho anh. Kể cả em còn tình cảm với anh đi chăng nữa, thì 5 năm rồi, em vẫn sẽ không thể chọn anh được nữa. Xin lỗi!

- Phương …

- Đừng nói gì nữa, em nghĩ là anh hiểu hết những gì em vừa nói. Người em yêu bây giờ là em trai anh, là anh Hải, chứ không phải là anh. Xin anh đừng mang chuyện quá khứ ra để thúc ép em, em đã sớm xóa bỏ sạch những tiếc nuối ngày xưa ấy rồi.

***

Hải lững thững quay trở ra, từ góc độ của anh khi nãy có thể chứng kiến toàn bộ hai người trong ô cửa kính đang nói chuyện với nhau. Anh trai anh nhìn Phương với ánh mắt dịu dàng pha lẫn vẻ đau xót, còn Phương quay lưng lại với phía anh nhìn, bóng lưng cô từ góc độ này thật yếu đuối. Rốt cuộc hai người họ đã quen nhau từ trước, đã từng rất thân mật, thậm chí có thể là một mối quan hệ như anh và cô bây giờ. Ráng chiều đỏ quạch hắt lên bóng lưng đơn độc của cậu. Hà Nội đang bước vào mùa bàng thay lá, những cô gái tíu tít rủ nhau đi chụp ảnh, có cả một cặp cô dâu chú rể đi chụp ảnh cưới. Thì ra, anh trai anh mới là người cô không thể quên.

Kết thúc cuộc nói chuyện như rút cạn sức lực, Phương chợt cảm thấy lòng nhẹ tênh. Trái tim cô đã không còn lỡ nhịp khi gặp lại mối tình đầu nữa, cũng không còn lấn cấn giữa những sự lựa chọn khó khăn nữa. Cô biết, hiện tại cô dành tình cảm cho ai, và cũng cần có ai trong cuộc sống của mình.

Nhấc điện thoại gọi cho Hải. Có lẽ cô cần thẳng thắn đối diện với anh về vấn đề này. Cô không thể để một bí mật lớn dần lên và phá hỏng mối quan hệ của hai người. Với mối quan hệ éo le đến nực cười này chỉ có thể chọn cách trực tiếp đối mặt. Cô tôn trọng anh, cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh.

***

Chuông điện thoại reo. Là Phương. Hải cười khổ. Cô định gọi anh để chấm dứt chuyện của hai người? Hay là tiếp tục nói dối anh?

- Ừ, anhđây!

Đầu dây bên kia là giọng nói thật dịu dàng.

***

Những ngày Hà Nội heo hắt gió mùa, dọc đường Phan Đình Phùng chỉ toàn màu vàng lạo xạo của lá khô. Hai bóng người dắt tay nhau qua những gánh hàng hoa dạo rực rỡ một khoảng trời. Chàng trai mua tặng cô gái bó Hướng Dương buộc lại đơn giản bằng sợi ruy-băng. Nụ cười của cô gái còn rực rỡ hơn những cánh hoa.


Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lổ, còn vô tình làm tổn thương đến hiện tại.


“Em chạy về tìm lại môi anh

Những bỡ ngỡ đầu tiên còn run trong ký ức

Em ra khỏi giấc mơ để quay về hiện thực

Vẫn còn mùi hương xưa trong khoảng gió đời mình…”

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi...


Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương. 

Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau… Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố Hà Nội, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông, của Hà Nội và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.

Và đi giữa đất trời Hà Nội, em, bâng quơ nghĩ đến anh. Anh ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi ấy và cảm xúc, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.

Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Chạy xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình một đêm mưa và em mỉm cười khi nhớ đến anh. Chúng mình đã gọi nhau là Người – Quen – Cũ, thì có nghĩa là một người – đã – cũ – lắm – rồi.




Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai khác – dĩ nhiên, không phải anh. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của anh trong ví, bằng ảnh của một người con trai khác – tất nhiên, cũng không phải anh. Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung – giống như tình cảm ngày xưa cũ – nhưng hiển nhiên, anh biết mà, không phải dành cho anh nữa… Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Những ngày bão về. Sóng sánh và hoang hoải nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi…

Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé anh!

Đêm qua, thấy nick anh sáng, và vẫn avatar xưa cũ… Em định buzz, rồi nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi.

Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa…

Lẽ ra em có thể lại yêu anh, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên anh. Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng anh là người hoàn hảo và con trai ai chẳng có lúc lăng nhăng. Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc anh muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời anh.

Chỉ là… còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi…

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?


Vòng một luôn là lựa chọn hàng đầu của các sao khi muốn thể hiện sự sexy trên thảm đỏ. Trong ảnh, Oh In Hye từng bị gọi là "thảm họa thời trang" khi khoe ngực quá lố trên thảm đỏ Liên hoan phim Busan 2011.


Tuy không quá đà như Oh In Hye nhưng Hoa hậu Park Si Yeon (trái) và diễn viên Jiang Yi Bin cũng khiến người đối diện ngại ngùng trước đôi gò bồng đảo quá cỡ đang muốn nhảy ra khỏi chiếc váy.


Kim Hye Soo, Kim So Yeon và Lee Chae Young (từ trái sang) đều không ngại ngần chọn những chiếc váy kiệm vải ở vùng ngực.


Nhưng cũng có những ngôi sao như Go Eun Ae, Jeon Hye Bin và Kang So Ra (từ trái qua) vẫn vừa lịch sự, vừa gợi cảm với những kiểu váy hở vừa phải. Họ nằm trong số những ngôi sao mặc đẹp nhất tại lễ khai mạc Liên hoan phim Busan 2012 vừa diễn ra tối 4/10.

Khoe lưng


Ngoài vòng ngực, tấm lưng trần mịn màng kéo dài tới vòng eo thon cũng là nơi hút ống kính phóng viên.


Các sao Hàn có thể khoe nửa lưng...


... hoặc khoe gần như toàn bộ lưng trần.

Nữ diễn viên trẻ Bae So Eun trở thành "Oh In Hye thứ hai" khi diện chiếc váy trống trải này tại LHP Busan 2012. Trong đó, phần lưng được để trống hoàn toàn.


Những tấm lưng trần xuất hiện ngày càng nhiều trên thảm đỏ.


Khoe chân


Các sao Hàn sáng tạo ra rất nhiều cách để khoe chân. Cách kinh điển nhất là diện những chiếc quần short cực ngắn.


Tiến thêm một bước nữa là thời trang giấu quần trong áo. Họ mặc những chiếc áo dài phủ qua quần, khoe chân thon và kích thích sự tò mò của những con mắt người đối diện.


Váy cũng là phương tiện để khoe chân. Nếu là váy dài, họ sẽ chọn chất liệu xuyên thấu hoặc tạo ra những đường xẻ thật cao

Nếu là váy ngắn, họ chỉ cần đi thêm một đôi giày cao để làm tăng chiều dài chân.

link download nè:

http://www.dropbox.com/s/pgw94qpszv7f0zm/code%20v4.zip

có đầy đủ các mod hiện nay thích hợp làm blog trên nền tảng johncms

 

Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…




Cho những ai đã từng yêu, đang nhớ người cũ và sẽ còn nhớ họ


Tình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lù mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong?


Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang đương nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm.


Hãy để quá khứ ra đi 1


Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.


Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không .


Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn . Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không :x. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người".


Hãy để quá khứ ra đi 2


Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!


Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên minh, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.


Vậy nên, hãy để quá khứ ra đi, bạn nhé!


Chèn 2 đoạn này vào phpmyadmin

ALTER TABLE `forum` ADD `like` int(11) not null default '0';
ALTER TABLE `forum` ADD `dislike` int(11) not null default '0';

Nếu không biết chèn tì tạo 1 file tên up.php rồi post code sau vào:
<?php

define('_IN_JOHNCMS', 1);

$rootpath = '';

require($rootpath . 'incfiles/core.php');

mysql_query("ALTER TABLE `forum` ADD `like` int(11) not null default '0'");

mysql_query("ALTER TABLE `forum` ADD `dislike` int(11) not null default '0'");

echo 'xong ! ghé thăm eviet.mobi nhé';

?>

sau đó chạy: domain/up.php là xong khỏi phải chèn

 

 

Cho vào forum/index.php nè

 
echo '<div class="cmt"><b>Đánh Giá:</b>';

if(!isset($_SESSION['rate-'.$id])) echo '(<a href="index.php?act=like&amp;id=' . $id . '"><img src="/images/like.png" alt="Hay"></a> <font color="green">'.$type1['like'].'</font> - <a href="index.php?act=like&amp;id=' . $id . '&amp;dis"><img src="/images/dis.png" alt="Không Hay"></a> <font color="red">'.$type1['dislike'].'</font>) ';
echo '<font color="green">'.$type1['like'].'</font> / <font color="red">'.$type1['dislike'].'</font><br />';
likeview($type1['like'], $type1['dislike']);
echo '</div>';

cho cái này vào core
function likeimg($n,$x=false){
$n=$n*10;
if($x){
$n=$n-5;
echo '<img src="/images/star/'.$n.'.png" alt="Đánh giá '.$n.' %" title="Đánh giá '.$n.' %"/>';
} else {
echo '<img src="/images/star/'.$n.'.png" alt="Đánh giá '.$n.' %" title="Đánh giá '.$n.' %" />';
}
}
function likeview($like,$unlike){
if($like==0 and $unlike==0){ likeimg(5); } else {
$tong=$like+$unlike;
$thich=($like/$tong)*100;
if($thich >= 100){ likeimg(5);}
elseif($thich >= 90){ likeimg(5,true);}
elseif($thich >= 80){ likeimg(4);}
elseif($thich >= 70){ likeimg(3,true);}
elseif($thich >= 60){ likeimg(3);}
elseif($thich >= 50){ likeimg(3,true);}
elseif($thich >= 40){ likeimg(2);}
elseif($thich >= 30){ likeimg(2,true);}
elseif($thich >= 20){ likeimg(1);}
elseif($thich >= 10){ likeimg(1,true);}
elseif($thich == 0){ likeimg(1); }
}}

tạo file like.php trong forum/includes với nội dung:
<?php

defined('_IN_JOHNCMS') or die('Error: restricted access');

if (!$id) {
header('Location: index.php');
exit;
}
if (mysql_result(mysql_query("SELECT COUNT(*) FROM `forum` WHERE `id` = '$id' AND `type` = 't'"), 0)) {
if(!isset($_SESSION['rate-'.$id])) {
if (isset($_GET['dis'])) {
mysql_query("UPDATE `forum` SET `dislike` = `dislike`+1 WHERE `id` = '$id'");
} else {
mysql_query("UPDATE `forum` SET `like` = `like`+1 WHERE `id` = '$id'");
}
$_SESSION['rate-'.$id] = 1;
}
}
header("Location: index.php?id=$id");
?>

 

1. You
Ánh nắng hơi gắt phản qua khung
cửa kính vuông làm tôi khẽ nhíu
mắt lại, hòa vùng sáng dần nơi
đồng tử mắt. Tôi vươn tay với
chiếc đồng hồ trên bàn, bấm nhẹ.
Màn hình sáng xanh ảm đạm,
11h07’. Vậy là tôi đã lỡ chuyến bay
đến Hongkong vừa cất cánh tầm
nửa tiếng trước. Tôi quay sang,
cánh tay còn lại vẫn ôm trọn em
trong tay, nép sát ngực tôi ngủ
ngon lành. Tôi luồn tay nhẹ vào tóc
tơ nâu nhạt mềm, nghĩ về những

ngày sắp tới. Công ty đã ăn mừng
hợp đồng tối qua. Dự án kết thúc,
em sẽ về với công ty đối tác. Tôi sẽ
có những chuyến đi, em sẽ có
những đồng nghiệp mới. Rồi em sẽ
gặp một ai đấy tài giỏi hơn tôi, làm
cho em cười nhiều hơn tôi, sẽ để
em đặt những cái hôn sâu bất ngờ
như em từng làm mỗi khi tạm biệt,
rồi sẽ không bao giờ là tạm biệt ở
trước ngưỡng cửa. Em và người đó
sẽ vào phòng, khéo léo trút bỏ
quần áo sau những cái hôn, cái ôm
tới tấp. Rồi sẽ là da sát da, mùi
hương quấn vai, hơi thở nồng nàn.
Tất cả, rồi sẽ dành cho người khác.
Ý nghĩ tưởng tượng làm tôi đủ
ghen, nhưng buổi sáng cạnh em
chỉ có thể đủ để tôi trút ra một hơi
dài.
Chiếc đầu nhỏ hơi nhúc nhích, em
mở mắt, trườn nhẹ sát cằm lên
ngực tôi, đặt một chiếc hôn nhẹ
vào má, cười mềm. Tôi nhìn vào
đôi mắt sáng, đặt lời đề nghị không
chút suy nghĩ: “Chúng ta hãy sống
cùng nhau.” Em nhìn, nghe như
một lời nói ngọt lúc say tình, gật
đầu cho qua. Ý nghĩ trong tôi tự
nhiên thẳng đứng, rõ ràng. “Chúng
ta hãy lấy nhau đi. Và sống cùng
nhau.” Em mở tròn to mắt, biết tôi
không nói đùa. Chính tôi cũng tự
ngạc nhiên với bản thân, từ chính
cuống họng nơi những từ ngữ vừa
phát ra. Tôi đã nghĩ đến việc lập
gia đình, đến tình huống cầu hôn
người con gái mình yêu, nhưng nó
hoàn toàn khác, xa vời với cảnh
bây giờ. Em không nói gì, không
gật không lắc, đặt chiếc hôn nhẹ
lên mũi, rồi khoác tạm chiếc áo sơ
mi của tôi nơi chân giường, đi về
phía nhà tắm. Tôi choàng người
dậy, định hình với mọi chuyện vừa
diễn ra. Có thể em sẽ từ chối. Cũng
tốt, tôi chưa sẵn sàng để thích
nghi với cuộc sống gia đình. Nhưng
nếu em đồng ý? Thì coi như tôi
bước vào cuộc sống mới với những
khả năng. Đành vậy.
Em đứng ở bếp, làm những miếng
sandwich màu tươi, hát khe khẽ bài
hát nào đó của Adele mà em đã
nghe tối qua, khi nhắm mắt và thò
tay ra ngoài cửa sổ trong xe. Tôi
vừa nhìn em, vừa nghe CNN, vừa
tranh thủ tìm chuyến bay giờ chót
trong ngày trên Kayak. Em bỗng
ngưng lại mọi việc, nhìn tôi. Tôi
ngước mắt lên, biết em đang chờ
được nghe, tôi đặt chiếc Ipad lên
bàn, hướng sự chăm chú về gương
mặt trắng nhỏ. “Em đồng ý.” Tôi,
vừa phút trước còn đang tích nhập
quá nhiều thông tin số, giờ chỉ một
câu đơn giản của em, vang mộc
mạc trong không khí tạo sự chênh
lệch khiến não tôi không kịp phản
ứng. “Em đồng ý. Chúng ta hãy lấy
nhau đi.” Em nhắc lại, kèm nụ cười
dễ chịu với cái nhún vai, như chấp
nhận sự thật kiểu à, đương nhiên là
nó sẽ phải thế rồi. Tôi vươn tay ra,
kéo em vào lòng, hôn nhẹ lên trán,
mũi, gò má nhỏ, và môi em. Tôi
cảm thấy mông lung, nhưng từ góc
sâu nào đó, tôi cảm ơn vì em đã
đồng ý.
2. Her
Xuống sân bay, mở điện thoại lên
đã thấy cả hàng tin nhắn kín đặc.
Chỉ bằng một vài lời ngắn gọn
trước lúc đi với bố mẹ, và cậu bạn
đồng nghiệp thân thiết, tôi đã
được đủ cả danh sách trong cả
danh bạ điện thoại hỏi thăm. Tôi
gọi điện cho em, đặt cuộc hẹn hò
cho mảng kế hoạch đám cưới. Mọi
thứ diễn ra quá nhanh. Thời gian
quen và yêu em bằng đúng thời
gian từ giờ cho đến đám cưới. Tối
đưa em về, tôi nằm trên giường,
nay đã quen gọn mình sang một
bên, như chờ em lấp khoảng trống
còn lại, đọc những tin nhắn với
bạn bè đôi khi nhớ tên không nhớ
mặt, mỉm cười với sự ngạc nhiên
của bạn hay của chính mình. Chỉ
đến khi nhìn thấy dòng tin từ
người tôi không để tên, tôi tự biết
mình không cười nữa, có thể
khuôn mặt đã méo mó biến dạng.
Hồ như những con người đã rời bỏ
tôi, hay tôi rời bỏ, nằm trong
khung tranh của căn phòng quá
khứ, bỗng bật lên tiếng cười mỉa
mai, thách thức. Tôi gập máy lại
trước tin nhắn của cô, tự tìm cho
mình một tờ typography trên Issuu
để đọc. Nhưng chỉ dừng lại ở đấy.
Tôi tắt hết đèn, nhìn vào bóng in
tường từ ánh sáng thành thị ngoài
hắt vào, suy nghĩ rất lâu.
Tôi quen cô từ khi tốt nghiệp, cầm
mảnh bằng nhiệt tình đi xin cơ hội
được đứng trong xã hội. Cô là
trưởng phòng tuyển dụng, đưa tôi
vào công ty bằng sự khắt khe và
đòi hỏi chính xác gắt gao. Phải đến
chuyến đi công tác lần thứ ba, tôi
mới biết mình đã được đưa vào
tầm ngắm. Tôi dọn ra ở một mình,
nhưng hơn nửa số ngày trong tuần,
tôi ở nhà cô. Cô sắc sảo và cuốn
hút, nhưng khi đặt chân đến công
ty, tôi trở thành một người đứng
ngoài những mối quan hệ xa lạ cao
cấp. Đến một ngày, trước khi chìm
vào giấc ngủ, cô gợi ý xa về sự
thăng tiến và một gia đình có
quyền có tiền. Tôi nhìn cô ngủ,
cười mà tự thấy mình nhạt nhẽo.
Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc,
đi về phía Nam. Có lần tôi về nhà,
nhớ cô quắt quay, phóng xe chờ cô
trước cổng công ty. Cô đi về muộn,
với một cậu trai trẻ khác. Miệng tôi
tự cười mình lần nữa. Đắng ngắt.
Tôi gặp lại cô hai năm trước, trong
cuộc triển lãm thị dân. Cô nhìn tôi
mừng rỡ, vẫn giữ thói quen vuốt
đường tóc sau tai tôi. Tôi cùng cô
đi cafe, nói chuyện, ăn tối, rồi
không rời nhau nữa. Sáng tỉnh dậy
trong căn phòng quen dù cách bài
trí đã khác, tôi nhận ra mình chỉ
có một mình. Mối quan hệ lửng lơ,
dựa trên sự tình cờ. Tôi và cô như
thoả thuận ngầm, không ai nói về
chuyện đã qua, không ai đề cập tới
tình trạng hiện tại. Chỉ là gặp, nói
bâng quơ, rồi sẽ quấn vào nhau, và
bơ vơ cho sáng mai sắp tới. Những
khi ôm cô, nghe tiếng hơi thở gấp
gáp của người phụ nữ không bao
giờ tôi thuộc về sát bên, tôi biết sự
nuối tiếc quá khứ dở dang chỉ là
cái cớ cho nhu cầu tìm sex bản
năng, che lấp nỗi cô đơn nhân
tính. Tôi tự thấy tôi con người.
Tin nhắn thứ hai của cô đến khi tôi
đang ngồi hệ thống tài liệu cuối
ngày. “Cậu không gặp tôi, cậu có
tin cậu lựa chọn đúng?” Câu hỏi
như đánh vào sự sợ hãi căn nguyên
cho những do dự, khiến tôi dù có
hành động dứt khoát đến mấy vẫn
không thể tránh sự vật vờ trong
suy nghĩ. Tôi xin về sớm, chờ cô ở
một nhà hàng nhạc live khuất sau
con đường tách biệt bởi dãy biệt
thự đại sứ quán. Nửa năm trôi qua,
cô vẫn xinh đẹp và khéo léo như
thế. Ngồi trước khuôn mặt trang
điểm nhẹ, đủ giấu hết mọi tác
động của thời gian, tôi chợt nghĩ,
nếu như không có em, rất có thể
tôi và cô sẽ kết ngay tại nhà của
một người. Tôi rùng mình, vì em,
những suy nghĩ thế này cũng trở
nên xấu xa và độc ác không cùng.
Cô hỏi về tôi, về công việc, về
nhiều mối quan hệ xã giao, nhưng
không hỏi về em. Khi nhận ra điều
đó, tôi chợt nhớ em khủng khiếp.
Những lời cô nói, trượt dần bên
tai. Tôi nhìn thấy ban nhạc đang
chuẩn bị cho buổi diễn tối. Cậu
guitar ngồi đệm cung Fa trưởng, cô
ca sĩ không chuyên lẩm nhẩm bản
nhạc tìm sự đồng điệu, tôi tự hỏi
có khi nào cô gái ấy sẽ hát bài của
Adele mà em đang thích không.
Nhận ra sự lơ đãng của tôi, cô
không nói nữa, đặt điểm nhìn vào
phía bên kia đường, hút chầm
chậm ly cocktail. Tôi để nỗi nhớ
em bình tâm, quay lại nhìn cô,
định tìm lời tạm biệt. Cô như biết
trước, đặt bàn tay về phía bàn tay
tôi, như tìm sự cảm thông lần
cuối. Tôi khẽ rụt tay lại, nhận ra
đôi bàn tay cô vẫn để trống ngón
nhẫn cô độc. Cô chợt nhận ra sau
tất cả cuộc gặp gỡ hôm nay, dù có
em hay không có em, tôi cũng
không còn yêu, hay còn kết nối
tình cảm nào với cô nữa. “Đừng
tìm nhau nữa, tôi và cậu không
phải là thứ đồ chơi rẻ tiền.” Tôi
nhìn cô leo lên xe rời đi nhòa
trong điểm sáng điểm tối, nghĩ về
sự bất an của con người lo sợ mất
đi những thứ vốn không bao giờ
thuộc về mình. Tôi gọi cho em, rủ
đi mua nhẫn cưới. Trên đường đón
em, tôi gợi lại những bộ phim gần
đây, về những đôi bạn ở bên nhau
vì sex, nhưng rồi kết thúc yêu nhau
hạnh phúc. Phim chỉ được làm để
làm nổi bật thiểu số. Tôi thì không
phải họ, vậy thôi.
3. Him
Tôi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay
hồi lâu, vẫn chưa tin vào niềm
hạnh phúc mình đang có. Ngay từ
buổi gặp đầu tiên, tôi đã lờ mờ tin
anh là người có thể cho tôi yêu lại
được lần nữa. Chia tay cậu ấy một
tháng kể từ khi gặp anh, mọi người
vẫn đặt nghi ngờ vào quyết định
kết hôn, dù có cố che phủ bằng
những câu chúc ngọt ngào ghen tị
đi chăng nữa. Cậu ấy, dù có những
người tình hờ lấp đầy điện thoại,
vẫn chờ tôi trước cổng nhà vào
sáng hôm ngay sau khi tôi đặt thay
đổi trên relationship status. Cậu
không tin tôi có thể quên mọi thứ
mà hai người đã từng trải qua, cậu
không tin tôi có thể dành hết tâm
trí yêu anh mà không nhớ đến cậu
ấy. Tôi lắc đầu, trước khi sự chia
tay nổi rõ lên bề mặt như điều tất
yếu, tôi đã cảm thấy cô đơn trong
chính tình yêu đó quá lâu. Yêu
nhau hơn sáu năm, chính tôi cũng
không nghĩ đến kết thúc này. Chỉ
khi tôi chợt nhận ra tôi và cậu ấy,
đã chẳng còn gì để nói với nhau
sau những đêm tưởng như hòa hợp
trọn vẹn, tôi mới thấy thời gian
không chỉ làm tình yêu bền chắc
lên như người ta vẫn nói, mà đôi
khi làm con người sáo mòn đi, sáo
mòn đến mức không còn muốn rời
khỏi mối quan hệ cố hữu. Tôi và
cậu ấy vẫn ngủ cùng nhau, nhưng
không còn thức cùng nhau được
nữa. Nên tôi rời đi.
Anh không biết gì cả. Tôi không cố
giấu, và tôi nghĩ anh hoàn toàn có
quyền được biết. Nếu anh hỏi, tôi
sẽ nói. Nhưng tôi sẽ không chủ
động. Bản thân tôi tự nhủ chuyện
về cậu ấy chẳng có liên quan hay
ảnh hưởng gì tới tôi và anh bây giờ,
nhưng tôi thừa biết trong suy nghĩ
của nhiều người, thậm chí có thể
trong chính suy nghĩ của tôi tự
dựng lên và áp đặt vào cá thể xã
hội quần chúng, anh chỉ là một giải
pháp tạm thời, chỉ là quyết định
của một tôi xốc nổi đang tan vỡ từ
mối tình học sinh. Nếu tôi và cậu
ấy ở bên nhau lâu như thế mà còn
chia tay, thì kết thúc cho một đám
cưới chóng vánh của tôi và anh sẽ
là gì? Nhưng điều tôi lấy làm ngạc
nhiên ở chỗ, tại sao con người
không bao giờ mong chờ một hạnh
phúc tuyệt đối sau khi đã trượt
dốc lâu dài. Khác nhau nhiều chứ,
giữa việc lấy một người mình từng
yêu nhưng cuộc sống đã trở nên
quen và rỗng, với việc lấy một
người mình yêu và họ đủ lạ để
khám phá mỗi ngày. Đây không
phải là cuộc cá cược với hạnh
phúc bản thân, mà là sự trao đổi
niềm tin giữa hai người yêu nhau.
Giữa tôi và anh. Những người khác
không còn quan trọng nữa.
Nhưng khi chỉ còn cách đám cưới
một ngày, tôi vẫn đi làm như bình
thường, do đã lên kế hoạch với anh
dành trọn kì nghỉ phép tại
Singapore. Tan giờ, tôi nhận được
cuộc gọi từ lễ tân, về một người lạ
đang chờ. Người ngồi dưới sảnh là
một phụ nữ có khuôn mặt gọn với
tia nhìn nhạy bén, có vẻ ngoài 30
nhưng mọi đường nét dường như
là sự xinh đẹp hoàn hảo, tự giới
thiệu là người cùng công ty cũ của
anh. Cô tự nhiên như một đàn chị,
bắt chuyện với phong cách chuyên
nghiệp. Tôi cùng chị đi cafe, mà
vừa e ngại như phải gặp chính với
linh cảm chẳng lành…
4. Us
Sau bữa tối, tôi ngồi sơn móng
chân cho em. Em để móng tay màu
trơn, nhưng muốn chân mang màu
mận đỏ. Tivi đang giới thiệu những
đĩa CD hay trong tháng. Em có vẻ
như không để ý, thi thoảng gõ nhẹ
vào vai tôi, như thể sắp buột
miệng về suy nghĩ tò mò nào đó.
Nhưng ngay trước khi tôi kịp lên
tiếng, em đã gián đoạn bằng một
câu mở chuyện kì lạ. “Anh có biết ở
Mỹ, gần 50% số cặp kết hôn lần
đầu li dị, và tỉ lệ tăng dần ở các lần
kết hôn tiếp theo không?”. Tôi giật
mình, chệch mũi cọ sang một bên.
“Em còn đọc một bài báo, nói rằng
70% đàn ông và 60% phụ nữ sau
khi kết hôn đi ngoại tình”. Lọ nước
sơn tí đổ ra salon. Tôi dừng mọi
hành động, nhìn em, tìm kiếm khởi
sự của mọi suy nghĩ cực đoan.
“Theo anh, tại sao người ta lại
ngoại tình? Vợ họ, hay chồng họ
không đủ với họ? Không làm cho
họ thoả mãn? Hay vì lí do nào
khác? Nếu thế, tại sao lại cưới
nhau?”. Tôi đờ người, tại sao, ngay
trước hôm cưới, em lại lôi tất cả
những thống kê, những triệu chứng
xã hội vào cuộc nói chuyện. Vươn
bàn tay kéo em sát lại lòng mình,
đầu em tựa vai, tôi nghe em thì
thầm: “Sao anh không kể với em về
cô ấy?”. Tôi lặng đi. Chuyện tôi
tưởng như không cần phải nhớ đến
nữa, trở thành yếu nhược của cả
tôi và em. “Anh và cô ấy chẳng còn
gì nữa. Ngoài anh và em, sẽ chẳng
có thêm ai nữa.” Tôi vuốt nhẹ sống
lưng cô, an ủi. Cô chợt tách ra, gạt
nhẹ giọt nước khoé mắt. “Tại sao
anh lại lấy em?” Tôi định nói vì tôi
yêu em, nhưng tôi biết thế không
đủ. Người ta không nhất thiết yêu
ai là lấy người đó. Em đứng hẳn
dậy, hỏi tôi bằng một giọng to hơn:
“Tại sao anh lại lấy em?” Tôi chưa
tìm ra câu trả lời làm em yên lòng.
Em mím chặt môi để không khóc,
nhưng không ngăn lại được nữa,
em nhìn tôi bằng khuôn mặt ướt
đẫm, nói những câu đau đớn đứt
đoạn: “Em chẳng biết gì về anh cả.
Anh cũng không biết gì về em hết.
Anh không biết ngay trước khi
quen anh, em vừa chia tay người
yêu. Em và cậu ấy ở bên nhau lâu
hơn anh và em bây giờ rất nhiều.
Nhưng em tin vào hạnh phúc với
anh thật. Nhưng cô ấy…” Em nghẹn
lại, tôi muốn ôm em nhưng điều
đó không giải quyết được nghi vấn.
“Anh có nghĩ, cả hai chúng ta sẽ ở
bên nhau lâu dài không? Anh có
thật sự tin là chúng ta không phải
là giải pháp tạm thời không?” Em
nói rồi bỏ đi. Em muốn ở một
mình. Tôi ngồi xuống, cố đặt mọi
suy nghĩ vào vị trí. Tôi và em đã đi
xa đến thế này, tôi không thể để
em bỏ ngang được. Có điều gì ở
em, có điều gì ở tôi, mà khiến tôi
lại quyết định lấy em? Tôi nhìn vào
hai tờ vé máy bay trên bàn, chợt
loé ra điều quan trọng nhất. Đôi
khi, những thứ chúng ta tự nhận
thức được, là những thứ không thể
diễn đạt, và làm mọi thứ được hiểu
chậm hơn bình thường. Như tôi và
tình yêu vậy.
Tôi tìm thấy em ngồi ở một ghế đá
trong khuôn viên nhỏ gần nhà. Em
ngưng khóc, xếp bàn tay lên đầu
gối, nhìn thấy tôi với ánh mắt nửa
vui mừng nửa lo âu sợ hãi. Tôi ngồi
cạnh em, khẽ luồn ngón tay mình
xiết lấy từng ngón tay em chắc
chắn. “Em có nhớ hôm anh nói
chúng ta lấy nhau đi, anh đã bị lỡ
chuyến bay sáng không?” Em gật
đầu, khẽ mỉm cười, như đang hồi
tưởng lại lúc em hốt hoảng nhìn
đồng hồ, và phát hiện ra sự dậy
muộn hiếm có của mình. “Hôm đó,
thực ra anh đã dậy rất sớm. Đủ để
chuẩn bị mọi thứ. Và đi trước khi
em tỉnh dậy.” Em mở tròn to mắt,,
từng ngón tay bấu lại trên mu bàn
tay tôi. “Nhưng anh không muốn
em tỉnh dậy một mình. Trong suốt
chục năm đi làm, anh chưa bao giờ
dậy muộn. Càng không để bất cứ ai
hay một tác động ngoại cảnh nào
thành nguyên do. Chỉ riêng hôm
ấy, anh tự thưởng cho mình một
chuyến bay, để nằm cạnh em, ôm
em ngủ, để dậy cùng em, thức
cùng em. Anh đã không thể nghĩ
ngay lúc đấy, nhưng giờ anh biết rõ
hơn bất cứ điều gì. Em là ngoại lệ
đầu tiên, và duy nhất anh tự cho
phép mình vượt qua giới hạn bản
thân. Nên với một người như thế,
thì điều duy nhất còn lại phải làm,
là cưới cô ấy.” Em cười dưới đôi
mắt ướt nhoà, ôm chầm lấy tôi. Tôi
biết cô ấy, hay cậu ấy, hay bất cứ
ai, cũng chẳng thể trở thành lí do
được nữa.
Nên là, chúng ta hãy lấy nhau
đi.